Tiếng đàn bỗng phim nu canh sat tap su dừng lại khiến nó giật mình đỏ mặt, vội bước đi khi nhận ra ánh nhìn của anh vừa đặt lên trên đôi mắt nó. Đó là lần đầu tiên nó gặp anh và một đứa chưa bao giờ tin vào tình yêu sét đánh như nó đã phải hoảng hốt tự thừa nhận mình đã bị ánh mắt anh ngày hôm ấy đốn gục. Nó bắt đầu tìm kiếm về anh. Nó biết được anh đang học năm cuối và là thành viên của câu lạc bộ ghi ta trường, vậy là nó tham gia câu lạc bộ ghi ta của trường để được quen với anh.Chào anh ạ, em là thành viên mới của câu lạc bộ. Tên em là An Nhiên nhưng anh có thể gọi em là An, vì mọi người thường gọi em thế cho dễ, hì!Gương mặt tươi rói của nó sau vài lần ngầm chuẩn bị tinh thần để đến làm quen bỗng ngẩn ra vì nụ cười thoáng hé và cái quay lưng đi ngay tắp lự của anh. Giờ nó mới biết, anh thật xa cách. Anh là một kẻ biệt lập, lúc nào cũng một mình, là một dấu hỏi to đùng luôn thách thức cái đầu tò mò của nó và anh vẫn là người nó rất rất thích.

Thời gian phim nu canh sat tap su nhanh chóng trôi qua, nó đánh liều tỏ tình với anh vì sợ sẽ muộn. Đừng yêu anh – Một câu trả lời không ngờ tới nhưng lại là kết quả mà nó đã chuẩn bị trước tâm lí.Mặt nóng ran, nó vội quay bước đi mà không hiểu sao vẫn không quên gượng nở nụ cười chào anh. Chẳng còn cái cảm giác đè nén nhưng cũng không thấy nhẹ lòng hơn. Nó chẳng còn gượng cười nổi nhưng cũng không khóc được. Nó lang thang bất định với cái đầu trống rỗng. Cơn mưa rào bất chợt ào xuống, vẫn lang thang mặc sự vội vã của dòng người xung quanh, nó ngửa mặt đón lấy những giọt nước mưa mát lạnh sau một buổi chiều oi bức.An Nhiên! – Tiếng gọi lẫn trong tiếng mưa làm nó giật mình, vừa quay lại nó đã thấy bóng người chạy vụt trong mưa về phía mình, là anh. Nó sững sờ:Anh….Chưa kịp định thần nó đã thấy tay mình nằm gọn trong tay anh, chân bước nhanh về phía một mái hiên gần đó. Nó lại thấy mặt mình nóng ran, cái nắm tay vừa nãy của anh làm nó thấy vui lâng lâng như quên mất rằng mình vừa bị từ chối cách đó chưa lâu bởi chính anh.Anh nhìn nó: “Chúng mình yêu nhau nhé. Anh yêu em!Lời nói lẫn trong tiếng mưa nhưng nó vẫn nghe rõ từng câu. Trời chẳng hề có một tiếng sấm sét nào vậy mà tim nó lại như vừa bị tia sét hàng nghìn vôn đánh trúng. Chẳng thể nói được lời nào, nó chỉ biết tròn xoe mắt nhìn anh. Anh khiến nó như đang mơ, một giấc mơ mà nó chẳng muốn tỉnh giấc – phải chỉ là đang mơ thôi, có lẽ dầm mưa khiến nó đang sốt cao đến mức ảo tưởng rồi – suy nghĩ thoáng chạy qua làm nó phì cười.