“Nợ anh một giấc mơ” là một bộ Phim No Anh Mot Giac Mo tâm lý, hành động của đạo diễn Xuân Phước, do IMC- TodayTV đầu tư sản xuất. Đây cũng là dự án đầu tiên đánh dấu sự hợp tác của TodayTV và hãng phim Thế Kỉ 21 với tham gia diễn xuất của dàn diễn viên nổi tiếng như Dương Cẩm Lynh, Lương Thế Thành, Lê Văn Dũng, Huy Cường, Mai Trung, Minh Cường và Kim Ngọc…Theo đạo diễn Xuân Phước, đây là một bộ phim tâm lý hành động, nhưng nó muốn chuyển tải đến người xem, nhất là những bạn trẻ về luật nhân quả: “Gieo nhân nào thì gặt quả ấy; sống tốt, sống thiện thì cuộc đời sẽ mang đến cho ta những nhiều điều hạnh phúc. Ai cũng có nhữ. Nhưng có bao giờ bạn ngẩng đầu nhìn lên?Nhìn lên để thấy bầu trời hôm nay xanh quá, nhìn lên để thấy bằng lăng sau trận mưa đêm qua đã nhạt màu, nhìn lên để thấy mấy cái cây trọc đầu ở phố Kim Mã nay đã xanh rì, nhìn lên để thấy góc đường Trần Duy Hưng, đám cây đã bị chặt trụi từ đời nào, nhìn lên để thấy ở góc nhà nào đó có cô bé con đang ngó xuống đường cười rõ tươi... Nhìn lên để thắp lên cái gọi là ước mơ và hy vọng. Để bạn từ dành cho bản thân 1 chút gọi là xả hơi giữa những ngột ngạt ở dòng đời.Bạn cứ lặng thầm cúi gằm mặt xuống và bước đi. Bạn chửi rủa cái thời tiếp khốn khiếp, bạn tức giận với những người lạ chỉ chọn chỗ râm để đứng tránh nắng nơi đèn giao thông, bạn phát ngốt với lời chửi thề của ai đó bạn vô tình nghe được ngoài đường. Trên đường về nhà bạn chỉ mải nhìn cái bóng của người đi trước và nghĩ về những bực tức trong công việc ngày hôm nay, những thứ còn tồn đọng chưa giải quyết xong. Bạn mệt mỏi với cái gọi là thứ còn sót lại, với nỗi lo tiền nhà, tiền điện, tiền nước, tiền cưới đứa bạn, tiền đám giỗ anh đồng nghiệp cùng cơ quan.

Nếu Kiều Lan (Dương Cẩm Lynh) là Phim một cô gái mồ côi, có cuộc đời đầy nghiệt ngã và khổ đau thì Thành Trung (Lương Thế Thành) lại là một chàng trai ngoan hiền, con nhà giàu, giỏi võ. Dù xuất phát điểm khác nhau nhưng sợi dây vô hình của định mệnh đã khiến khoảng cách ấy dần xích lại, họ yêu nhau và cùng nhau nhìn về một tương lai hạnh phúc. Tưởng chừng mối tình đẹp như pha lê ấy sẽ kết tinh bằng một lễ cưới. Nhưng với những định kiến xã hội cùng thước đo hèn – sang của người đời, họ buộc phải quay đầu để bước về hai thái cực hoàn toàn khác nhau.Nên cứ như vậy, từng ngày qua bạn cúi gằm mặt xuống mặt đường. Hay đúng hơn bạn bị những suy nghĩ, áp lực ấy đè nén đôi mắt của bạn nhìn xuôi xuống dưới.Bạn buồn nản và cũng không cảm thấy còn tâm trạng để ngẩng đầu nhìn lên. Như cách bạn vô tình quên đi những vẻ đẹp của cuộc sống vẫn nảy nở quanh ta, bạn quên cả việc tìm niềm vui từ những thứ ít ỏi, nho nhỏ ấy. Bạn bước tiếp và ngày một nặng trĩu. Bạn chỉ thấy màu nhựa đen của đường hay hơi nóng bốc ra từ đó. Bạn quên mất khái niệm tận hưởng và chiêm ngưỡng cuộc sống. Bạn bị cuốn vào cái người ta vẫn cứ chua chat gọi là chữ đời.Vì thế, hãy 1 lần ngẩng lên, ngẩng lên nhìn mọi vật quanh mình, ngẩng lên và lắng tai nghe cuộc sống. Để biết rằng cuộc sống quanh bạn rộn rã và đáng sống biết nhường nào.

Đó là No Anh Mot Giac Mo một ngày trời mưa lất phất, tôi leo lên xe bus như thường lệ, vẫn thế, như mọi hôm. Đường thành phố khác với đường ở quê tôi lắm. Nó thẳng băng không đồi dốc. Nó đông xe cộ và âm ỉ cả cái không khí bực bội buổi trưa hè nóng bức.Tôi nhìn ra ngoài cửa kính, bỗng nhiên cảm thấy giữa cái xứ náo nhiệt này, bản thân thật nhỏ bé. Nếu tôi biến mất, liệu có bao nhiêu người biết tôi là ai, quý trọng tôi vì bản thân tôi, và liệu tôi có thể mỉm cười thanh thản khi những người khác khóc vì thương tiếc?Điện thoại đột ngột reo cắt đứt dòng suy tư đầy bi thảm của tôi. Là mẹ. Tôi hơi ngẩn người nhìn chữ "Mẹ is calling" trên màn hình. Từ đâu đó trong tâm hồn, một mảng nước ấm áp lan ra dần dần, thấm qua từng mạch máu, đi đến nhịp đập của trái tim.Mẹ hỏi chuyện học hành, ăn uống, rồi bạn bè, thi cử...Vẫn như mọi lần.Nhưng đến khi tôi hỏi lại, mẹ chỉ đáp có ba chữ: "Nhà vẫn ổn"Tự nhiên tôi thấy mắt mình cay cay.Nói thêm dăm ba câu, tắt máy, nước mắt trào ra tự lúc nào mà chính tôi cũng không hay.Tôi không vội lau nước mắt, chỉ buồn bã tiếp tục nhìn qua khung cửa kính xe bus.Ổn sao được khi mãi một tháng sau, mẹ mới nói với con về bệnh của ba, về lần choáng váng tưởng như không thể quay trở lại.Ba, mẹ và cả em trai sợ tôi lo lắng, sợ tôi không học được. Rồi con bé vô tâm là tôi đây cũng hiếm khi suy nghĩ nhiều về những nỗi lo của ba mẹ. Tôi chỉ nhận ra nhà có chuyện khi em trai đột nhiên nhắn tin nói chuyện đến khuya. Nó không phải là đứa nhắn tin lúc nửa đêm cho chị gái chỉ để nói ba cái chuyện tầm phào trường lớp của mình.