Tôi tin vào duyên phận, bởi vì Co Gai Den Tu Dai Duong khi ta gặp và quen biết một ai đó trong cuộc đời đó chính là cái duyên rồi và tôi rất trân trọng nó, ở đây tôi nói duyên phận chứ không nói duyên nợ vì duyên nợ có mang lại cảm giác nặng nề kiểu nghĩa vụ và trách nhiệm quá, và cũng vì tôi rất sợ chữ này.Có bạn lại phản pháo lại rằng duyên nợ có với nhau từ kiếp trước nên kiếp này mới gặp nhau rồi đến với nhau để trả nợ.Những cặp đôi yêu nhau mà tôi biết, lúc họ còn bên nhau hạnh phúc thì không cần phải bàn ở đây, điều đáng nói ở đây chính là khi họ chia tay nhau, họ đau đớn và khổ sở, viện ra đủ mọi lý do để xoa xịu nỗi đau, ban đầu ít ai lý trí dám dũng cảm nhìn thẳng và đối mặt. Nhiều khi, họ không dám tin vào sự thật đến độ nghĩ ra một lý do nào đó, dù trái với sự thật và tin vào điều đó, để làm gì tất cả là vì chỉ có như vậy họ mới cảm thấy thanh thản và nhẹ nhõm.Việc này giống như tiêm một mũi thuốc tê cho nỗi đau vậy, rồi khi hết thuốc thì sao, lại tiêm thêm một mũi nữa tìm quên để rồi khi tỉnh lại đau gấp nhiều lần hơn.Có người lại bắt đầu đỗ lỗi cho duyên nợ, họ nói rằng kiếp trước họ nợ người ta nên kiếp này họ phải trả, nhưng nói vậy chứ đã có ai biết kiếp trước của mình như thế nào không? Tại sao lúc đầu gặp nhau quen nhau hạnh phúc lại không thấy ai nhắc đến để rồi khi chia tay lại đi đỗ lỗi cho nó, duyên nợ có tội tình gì, nó bắt hai người quen nhau à hay nó chia rẽ tình cảm của hai người, tất cả là do sự hành xử và lựa chọn của bạn. Không thể trách móc số phận mình hẩm hiu hay trách người ta bạc bẽo với bạn. một khi bên người ta mà bạn đã không hạnh phúc nữa thì bạn có quyền ra đi, chỉ trách bản thân yếu đuối, mềm lòng. Hoặc khi biết rằng sẽ đau đấy nhưng vẫn cố ở lại để níu kéo, vì thói quen, thương hại hay vì một chút ích kỷ nhỏ nhen.Như tôi đã nói ở trên, hạnh phúc là do người định, duyên phận đã cho 2 người gặp nhau rồi, hãy biết cách trân trọng điều đó và cố gắng giữ gìn nó.

Trong cuộc sống này đâu đâu Xem Phim cũng đã được ông trời định duyên, duyên đến duyên đi dường như cũng đều do số phận sắp đặt. Có những lương duyên từ khi bắt đầu đã chắc chắn như ván đóng thuyền, có những duyên phận từ khi bắt đầu đã định trước là sẽ phải ra đi. Có những duyên phận chẳng bao giờ có kết quả tốt đẹp nhưng tôi luôn khao khát sẽ tạo được kỳ tích.Có những thứ bạn có thích thế nào đi chăng nữa nhưng sẽ không bao giờ thuộc về bạn, có những thứ bạn lưu luyến, bịn rịn không dứt nhưng chẳng thể giữ lại cho mình. Tình yêu là bài ca chẳng bao giờ hát đến lời cuối.Nếu bạn không còn yêu một người, xin bạn buông tay để người khác có cô hội yêu người khác.Nếu người bạn yêu bỏ rơi bạn, xin hãy giải thoát cho chính mình, để bản thân có cơ hội được yêu người khác.Đây là cách cư xử đúng đắn trong tình yêu, hãy cho nhau cơ hội, bất cứ cái gì cũng vậy, nhất là tình yêu, phải trân trọng thì mới mong hạnh phúc và có được nó.21 tuổi, tôi thấy chông chênh giữa cái mình đang được học và việc tương lai mình sẽ làm. Cảm thấy mình cái gì cũng không có, kiến thức không phải thuộc dạng học rộng tài cao, điểm số lại không tốt, không tự tin khi đứng trước đám đông, không tài lẻ, lại không có nhiều mối quan hệ. Bản thân cứ bị quay cuồng trong một đống câu hỏi: "Sau này mình sẽ làm gì?" "À không, mình sẽ tốt nghiệp đúng hạn chứ?" "Thật sự là mình phải làm công việc nhàm chán ấy sao?" "Rồi tuổi xuân của mình sẽ trôi qua trong gian phòng chất ngất máy tính và sặc mùi máy lạnh? Nhưng chông chênh nhất có lẽ là khi tôi một mình tự vấn: "Liệu mình có đứng vững trên đôi chân của mình?Tuổi 21, tôi chông chênh giữa những mối quan hệ nhập nhằng. Tôi trải qua một vài mối tình, đơn phương có, hai phương có. Tôi còn chứng kiến một vài người khác theo đuổi mình, chứng kiến tôi đã nhẫn tâm với họ như thế nào, đã cố chấp theo đuổi thứ tình cảm không thuộc về mình ra sao. Những lúc bi lụy, những khi yếu đuối, có khi lại lạnh lùng rồi vô tâm, rồi day dứt, thấy có lỗi, yêu ghét đan xen, cũng là tự mình cứu rỗi lấy mình, tự thân vượt qua thời điểm khó khăn đó. Lắm lúc thấy chông chênh kỳ lạ, nhưng vẫn phải tự an ủi, để trưởng thành, bắt buộc con người ta phải cô đơn.

21, tôi chông chênh bởi Phim Co Gai Den Tu Dai Duong những cuộc gặp mặt và những buổi chia tay. 21 tuổi, tôi đi nhiều nơi, gặp gỡ được nhiều người, có người vài ngày, có những người vài tháng. Tôi gọi đó là những cuộc gặp mặt chớp nhoáng. Chúng tôi chưa hiểu gì về nhau, chưa bao giờ nói chuyện về ước mơ, chia sẻ đam mê của mỗi người, tính tình cũng không tận tường về nhau; nhưng chí ít, chúng tôi đã cùng chia sẻ một khoảng không gian trong thời gian ngắn ngủi đó, cùng cười khi vui, cùng than khi mệt mỏi, biết được người kia thích ăn món gì, người nọ thường có những phát ngôn hài vật vã, người kìa thì trình nghe tiếng Anh rất cao. Chúng tôi vừa hời hợt vừa gắn bó với cuộc đời nhau như thế. Tôi có một quyển sổ, chỉ dành để ghi tên những người tôi gặp mặt trong đời, thỉnh thoảng tôi lật giở lại, rồi một mình ôn lại từng chút...từng chút một kỉ niệm. Tôi nhạy cảm với những cái gặp mặt, lại càng nhạy cảm hơn vào những buổi chia tay. Không có buổi tiệc nào không tàn, tôi biết rõ điều đó, ấy thế mà lòng tôi vẫn cứ chùng xuống không điều khiển nổi. Tôi thường đổ cho "cái duyên", có duyên gặp gỡ nhưng không có duyên trở thành tri kỷ. Nên chỉ cần thấy cám ơn vì đã được gặp nhau, chứ không cần phải tiếc nuối. Tôi chông chênh bời những người thoáng qua đời tôi lúc tôi 21 tuổi như thế đấy!21 tuổi, tôi sắp sải bước hết thời son trẻ, chông chênh vì thanh xuân sắp hết hạn mất rồi. Lúc này đây, tôi không còn là cô gái 18 đầy hứa hẹn và chưa biết sợ thời gian, cũng không phải cô nàng 20 kiêu hãnh nhìn mình trong gương rồi tự hào về tuổi trẻ phơi phới của mình. Tôi 21 tuổi đang chạy đua với thời gian, phải tranh thủ làm những gì mình thích, đi đến những nơi khiến mình vui, ăn vận make up thật đẹp, tụ tập bạn bè nổi loạn cho đã, tiệc tùng thâu đêm, lúc mệt nhoài thì ném hết tất cả mà đưa nhau đi trốn. Nhưng bỗng một hôm, dậy sớm hơn thường lệ, tự pha một cốc cà phê nóng, bắc ghế ra ban công ngồi nhấm nháp, trời mờ sương, nắng buổi sớm hanh hao vài tia rất nhẹ, một vài chiếc lá vàng khẽ khàng thả mình trôi theo chiều gió, mới chợt giật mình, thời gian đã vô tình khép lại cánh cửa 21 phía sau lưng. Lòng chao nhè nhẹ, chênh vênh như bước trên đôi giày cao gót mười lăm phân.