Em nhìn tôi, đôi mắt Phim Tuoi Thanh Xuan Phan 2 ngấn lệ kèm theo sự ngạc nhiên không kém; lúc này tôi mới buông em ra và như để chứng minh những điều trên tôi nhẹ nhàng hôn lên đôi môi em. Em như hóa đá ngay sau đó, cái hôn bất ngờ khiến em đỏ mặt còn tôi lại thấy em vô cùng đáng yêu. Lúc này, chẳng biết vô duyên vô cớ như nào cô em họ tinh nghịch lại xen ngang câu chuyện của chúng tôi, cái mắt tinh anh của nó cứ nhìn em một cách đầy thú vị rồi dõng dạc tuyên bố một câu xanh rờn:Hóa ra là chị dâu tương lai của em??? Ông anh họ em nhìn thế mà cũng ém hàng kỹ vậy?? Nếu biết trước em đã không nhẹ nhàng mà phải dịu dàng với anh hơn nữa, như vậy mới vui chứ anh nhỉ?Tôi đem mắt nhìn nó như muốn đốt cháy cái mặt không thể gợi đòn hơn được nữa; như biết ý nó giả vờ ngây ngô rồi chuồn lẹ vào dòng người đang hối hả trên đường. Lúc này em mới nhìn tôi đến dịu dàng, tôi cười nhẹ vuốt mái tóc rối của em còn em thẹn thùng nắm chặt bàn tay với nhau trông đến buồn cười. Như chợt nhớ ra điều gì, em vội chạy về phía cuối đường khiến tôi hoang mang chạy theo em; khi em quay lại về phía tôi thì tôi thấy trên tay em là hộp quà trên tay mặc dù đã bị rách đi một phần góc vì va chạm với nền đường. Và khi em quàng chiếc khăn len cho tôi, cơn mưa nặng hạt bắt đầu dịu xuống, dòng người trên đường cũng bắt đầu thưa dần. Tôi cầm tay em thật chặt đi trên con đường trải đầy lá vàng của tiết trời mùa đông se lạnh; chỉ cần em bên cạnh tôi như vậy tôi lại thấy em trong chiếc áo sơ mi trắng mong manh trong những ngày hè đầy nắng, lúc đó nụ cười em đã hòa vào trái tim tôi quyện chặt. Em...cô gái mặc chiếc áo sơ mi trắng...cô gái mà tôi luôn chờ để nói những điều chưa bao giờ đó là: "Anh ...yêu...em Sơ mi trắng.

Dặn lòng là Phim Han phải dứt khỏi trước khi lún vào quá sâu. Nhưng Yui à, tớ chẳng còn có thể tự kéo mình ra được nữa. Vẫn luôn muốn thật mạnh mẽ và trưởng thành hơn để bao bọc lấy cậu, chỉ là đến lúc không thể tự huyễn hoặc bản thân mình được nữa rồi.Vào những ngày nắng vội mới sang Xuân của tháng Hai, cậu và Yui gặp nhau khi cả hai đều là những kẻ xa nhà lạc lõng giữa thành phố. Bất chợt gặp, cứ ngỡ một thoáng vô tình, chẳng ngờ tình bạn kéo dài hơn mười năm.Cậu cứ vô tư mà bước bên cạnh Yui, bảo vệ Yui, che chở Yui để rồi chạy trời không khỏi nắng, cậu thích Yui. Lúc này, tình cảm chỉ gói gọn trong chữ "thương", chẳng đủ lớn cũng chẳng đủ cam tâm để hoá thành "yêu". Bởi vì, chỉ mình cậu đơn phương. Bởi vì, cả hai đứa đều rất coi trọng một thứ mong manh gọi là tình cảm. Cậu và Yui đều quan niệm rằng "yêu" chưa hẳn là tất cả, mà "thương" và những-cái-nắm-tay mới có thể đem lại niềm ấm áp cho nhau dù rằng trong chốc lát hay cả cuộc đời.Thích rồi mới chợt nhận ra rằng cậu thật ra là một người rất sợ cảm giác lạc lõng. Cứ như sợ rằng ngày mai sẽ chẳng còn ai ở bên, sợ rằng có khi nào đó mình sẽ đứng tách biệt với cả thế giới. Còn Yui, kì thật Yui vẫn luôn vô tâm, vì trẻ nên dại và còn cần lắm sự đỡ nâng. Nhưng trách người vô tâm, sao chẳng trách mình đang tâm? Có lẽ vì quá phụ thuộc vào nhau nên bây giờ cũng chẳng dứt ra được. Giá như cậu chịu từ bỏ trước khi đã quá quen thuộc với nó như bây giờ.Rồi cũng vào những ngày bình-thản-đến-lạ của mùa Xuân đó, Yui bất chợt rời khỏi cái vòng tròn mà hai đứa vạch nên để đến nơi khác. Chỉ vì Yui có người mà Yui thích. Chỉ vì người ấy ở thật xa, chẳng gần chỗ của cậu và Yui. Đời này cũng phù phiếm lắm người ạ, bạn muốn thứ gì thì thường sẽ chẳng thể nào mà dễ dàng có được nó. Thích và được thích, đúng là chẳng ai hay cái gì ràng buộc được nhau.

Thế rồi ngày Tuoi Thanh Xuan Phan 2 Yui đi, tròng mắt của cậu nóng hổi. Lạc lõng giữa dòng đời chỉ mong nắm chặt tay nhau để rồi bây giờ ngỡ lại, hoá ra chỉ toàn hai tay mình bấu víu vào nhau. Chẳng còn gì là lý do để cậu cười, cũng đâu còn ai để cậu tỏ ra thật mạnh mẽ. Trở về với bản chất thật của mình thôi - Cậu tự nhủ với bản thân như vậy. Yếu đuối, và vẫn luôn mong chờ một bàn tay chìa ra. Chẳng thể yêu thêm ai khác ngoài người đó. Mà có lẽ đúng thật, Bảo Bình chẳng dám yêu vì sợ mất, để rồi bây giờ mất mới hối hận vì sao lỡ yêu.Nhiều lúc tớ bơ vơ giữa dòng đời như thế, vẫn mong nắm chặt được tay nhau. Nhưng mà, ta phải dành bao lâu thời gian cho một cái nắm tay, một vòng tay ôm ấp hay thậm chí một nụ hôn? Hôn chưa sâu mà thời gian đã hết, hay nắm chưa chặt mà tay đã muốn rời. Thế thì làm sao giữ, người ơi?Yui làm bạn với cậu cả mười năm, tự hào rêu rao hai đứa là bạn chí cốt của nhau để rồi bây giờ Yui bỏ chạy, để lại mình cậu. Âu cũng là vì tình yêu. Thà thử một lần để rồi nếm đắng cay và tự lớn một chút, còn hơn là cứ luôn ngây ngô trong thế giới chỉ có hai người - Yui thì thào với bản thân trong căn nhà lạ lùng và trống hoắc, chỉ để che đi sự hối hận và nỗi lòng cô đơn đến vô cùng của mình.Yui nhớ lắm cậu, người vẫn thường nghêu ngao hát đến lạc giọng để làm trò mỗi lúc Yui buồn. Nhớ lắm những lúc cậu đẩy Yui ra sau lưng và những ngón tay đan chặt khi băng vội sang đường. Ừ, Yui đã lớn xác như thế mà vẫn chưa tự lập được, vẫn luôn cần một cái nắm tay để khỏi chênh vênh, đỡ vấp víu. Mà những lần nắm tay ngày ấy bao giờ cũng ấm áp đến dịu lòng.À, Yui vẫn chưa nói với cậu rằng Yui chỉ là đơn phương, chạy theo một tình yêu đã biết trước kết cục với chồng-người-ta. Yui gặp anh khi không có cậu kề bên, gặp vào những lúc thất thường với đầy đủ cảm xúc vui, buồn, thất vọng, và hy vọng. Và có lẽ chẳng đủ kiên nhẫn tuân theo " quy tắc tình yêu" của hai người, Yui yêu anh, như đang đánh cược hên - xui, may - rủi và quên mất một thứ gì đó có tên là tình thương.Nhắc đến yêu, ai cũng sẽ nghĩ là ngập tràn hạnh phúc, náo nhiệt và bận rộn. Người ta đâu chịu ngoảnh lại thật xa phía sau, đâu đó vẫn còn có " thương" lặng lẽ và êm ấm. Nay bỗng nhiên rời xa cậu, Yui cũng quên mất, để rồi đến khi chịu đủ điều tiếng và thầm lặng thở dài, Yui chỉ biết cười khổ cho kiếp người thứ ba, người trễ lỡ của mình. Quá mệt mỏi khi phải giành giật vụng trộm và lo sợ được mất, Yui gọi về Việt Nam trong một chiều mưa to và những đám mây ướt sũng lạnh lùng.