Anh đã từng là người yêu 2 tháng với Ngân, đã từng có nhiều mối tình, điều đó khiến tôi chùn bước, thấy mình Song De Chuoc Loi sao nhỏ bé, không đủ tự tin. Vậy nên tôi chỉ cho phép mình ngắm nhìn anh một cách kín đáo vào mỗi buổi tối, khi anh ngước lên nhìn, và chưa bao giờ, tôi nghĩ rằng, anh đang nhìn tôi.Nhưng hôm nay, tôi không thấy anh ở dưới đó nữa, một hôm, hai hôm, ba hôm, tự dưng tôi thấy lòng mình bất ổn. Khi đến công ty, tôi không chịu được nữa, tôi bấm thang máy đi lên tầng 10 - nơi anh làm việc để ngó xem anh ở đó không, nếu có ai bắt gặp, thì lí do của tôi cũng thật tuyệt vời - rằng tôi lên để gặp Ngân, cô bạn của mình. Tôi nghĩ chắc anh bị ốm nên không thể đến đó được.Và tôi gặp anh, cũng rất kín đáo, song gặp được anh xong thì một cảm giác khó tả xâm chiếm cả đầu óc tôi, anh vẫn bình thường, say mê với cuộc sống của mình, chỉ là anh không đi qua cái con phố mà ngước lên là thấy tôi thôi, đúng rồi, cũng chỉ là một con phố, thích thì gió sẽ dừng, không thích nữa thì gió đi, không ai giữ chân được gió cả...Gió mãi chỉ là gió, dừng chân ở đâu đây...

Đã 4 ngày kể xem phim từ khi tôi đi dạo qua con phố đó nữa, lòng tôi bỗng thấy bồn chồn, thấp thỏm không yên, cô gái đó có ở đó nữa không? Và tôi cứ nghĩ mãi về cô ấy. Không phải tôi không muốn qua đó, mà là bởi vì tôi muốn thử xem, đó chỉ là cảm giác, hay là như thế nào đi nữa, và nói thẳng ra, tôi là một cơn gió mà thôi.Hôm nay, tôi nhận ra mình đã yêu cái bóng dáng nhỏ nhắn đó tự lúc nào rồi, khi tôi không thể cưỡng lại được suy nghĩ về cô gái ấy, tôi quyết định tối đi làm về sẽ qua chỗ đó, sẽ bấm chuông làm quen với cô gái đó. Và công việc chợt như nhẹ nhàng hơn. Một sự thấp thỏm, bồn chồn, tôi gặp Ngân - và tiếp tục hỏi cô: Anh không quên được cô gái đó, Ngân à! Em biết cô ấy, nhưng với em cô ấy rất quan trọng, và em không thích cái tình cảm vu vơ bất chợt của anh dành cho Nhật! Cô ấy tên Nhật à? Ừ! Làm ở công ty lữ hành dưới tầng bốn đó, chắc anh cũng phải từng lướt qua rồi, nếu như có tình cảm thật, thì anh đã nhận ra cô ấy! Cho nên em nghĩ anh nên dừng ở đây đi, tất cả chỉ là ảo giác của một cơn gió mà thôi! Không, Ngân ạ, tất cả chỉ mới bắt đầu, và sẽ không bao giờ kết thúc đâu! Tạm biệt em, anh phải đi tìm Mây đây!

Đêm qua cơn bão số 7 đổ bộ về miền Bắc một trận khá oanh tạc nên mới sáng sớm nhà nhà đã tỉnh, người người đã dậy rồi đổ Phim Song De Chuoc Loi xô ra đường, ước tính thiệt hại cũng như thu dọn bãi chiến trường mà thiên nhiên đã càn quét. Tôi cũng không ngoại lệ, 5h sáng mẹ đã lôi cổ tôi ra khỏi giường. Tôi uể oải mở cửa bước ra. Sau cơn mưa, trời lại sáng. Sau cơn bão, trời đất lại hiền hòa. Ánh nắng ban mai chiếu qua những giọt nước mưa còn sót trên tán lá tạo thành khối cầu nhỏ lung linh, trong vắt như pha lê.Sặc, tôi tự tát vào mặt mình hai cái, tự dưng thì lôi ra đâu cái nhìn tinh tế với thế giới quan trước mắt như vậy, thật chẳng giống tôi chút nào.Tôi là con người của thực dụng, chỉ tin vào hành động, nhìn bằng mắt, phán đoán bằng đầu, nghe bằng hai tai và ghét lý thuyết hão. Tôi năm nay 25 tuổi đã học xong cao học và có trong tay tấm bằng thạc sỹ công nghệ thông tin loại khá. Vì theo đuổi sự nghiệp tri thức nên đến bây giờ, tôi chưa có một mảnh tình nào vắt vai và cũng chưa thèm để ý tới một ai. Cho đến khi tôi gặp anh, không sớm hơn một bước, không muộn hơn một bước chỉ vừa vặn để tôi nghe những rung động đầu đời bằng cái đầu lạnh của mình.Trời đang nắng bỗng trút một cơn ào ào như thác, mọi người xối xả tránh làn mưa vội vã này, tôi cũng hối hả phi vào cửa hàng trước mắt. Đó là một quán Internet với những cô cậu mặt búng ra sữa đang đeo tai nghe và dán mắt vào màn hình vi tính. Thấy ông chủ quán trân trối nhìn, tôi đon đả tươi cười: Chủ quán, cháu ngồi một máy.