Theo truyền thuyết Nguoi Hang Xom Quyen Ru, có một chàng trai trẻ đi thang lang trong sa mạc tình cờ đến chỗ một dòng suối nước trong vắt. Thấy nước suối ngọt và mát chàng trai trẻ lấy đầy cả một túi đựng nước bằng da để mang về làm quà tặng cho già làng cũng là người dạy học cho chàng trai. Sau bốn ngày đi đường trở về, chàng trai mang nước đến tặng thày. Ông uống liền một hơi, mỉm cười nồng ấm và không tiếc lời cảm ơn cậu học trò của mình.Chàng trai trẻ ra về lòng ngập tràn niềm vui. Sau đó, người thày để một cậu học trò khác uống thử nước. Cậu này phun ra ngay nói rằng thứ nước này thật kinh khủng. Nó rõ ràng đã bốc mùi vì để lâu trong túi da. Người học trò liền hỏi thày mình: Thưa thày, nước đó thật kinh khủng. Tại sao thày lại giả vờ tỏ ra thích uống?Ông đáp: Với con đó chỉ là nước. Còn với ta đó là một món quà. Dòng nước đó chứa đựng tình yêu thương nên không gì có thể ngọt ngào hơn thế được”.Chúng ta có thể hiểu được bài học này một cách sâu sắc hơn khi chúng ta nhận được món quà mang tình yêu của một đứa trẻ. Dù cho đó là một cái đĩa gốm hay một chiếc vòng tay làm từ mìống thì phản ứng tự nhiên là chúng ta cảm kích về điều đó và cảm ơn chúng vì chúng ta hiểu được thông điệp yêu thương trong món quà.Lòng biết ơn thường không đến một cách tự nhiên. Thật không may là hầu hết những đứa trẻ cũng như nhiều người đã trưởng thành chỉ xem trọng giá trị của mọi thứ được cho hơn là cảm nhận được những tình cảm được ẩn chứa bên trong những thứ đó.

Ngày trước phim han tôi từng hỏi em thích loài hoa nào. Không chần chừ, em đáp chỉ hoa thạch thảo. Khi ấy tôi ngẩn người, giữa muôn vàn đóa hoa yêu kiều, xinh xắn hay lộng lẫy, kiêu kỳ, em lại thích độc nhất cúc cánh mối. Tôi lại hỏi, phải chăng em thích màu tím của hoa? Em mỉm cười lắc đầu. Em nói thân thảo khẳng khiu, đóa hoa nho nhỏ, cánh hoa mỏng tang trông yếu ớt ấy vậy mà kiên cường. Tôi vẫn nhớ mãi nụ cười của em lúc đó, nụ cười ngọt ngào và rạng rỡ. Em biết không em, em rất giống hoa thạch thảo mỏng manh mà mạnh mẽ, kiêu hãnh vươn mình trên vách đá cheo leo. Chính vì thế, tôi đã luôn yêu em. Nhưng dẫu chúng tôi là hàng xóm từ ngày bé, tôi vẫn chậm một bước.Có một dạo, mỗi khi trời mưa, em lại ngồi thẫn thờ bên khung cửa sổ. Em nhìn đăm đăm bầu trời xám và những dải mưa giăng giăng, ánh nhìn vô thần vương nỗi man mác. Đôi mắt em đen kịt, yên lặng và sâu thẳm khiến ai nhìn thấy cũng thấu một nỗi đau xé lòng. Đôi mắt em rất đẹp, rất sáng mà sao những lúc như vậy lại tối tăm đến thế. Khoảng thời gian đó rơi vào mùa mưa. Có khi mưa rơi tầm tã suốt nhiều giờ liền, có khi mưa lại rơi rả rích suốt cả một ngày. Khi đó, tâm hồn em lơ lửng trên những đám mây xám đó, chẳng nói chẳng rằng. Có một lần, em thở dài nói bâng quơ.Tôi biết lúc này em sợ ở một mình. Hơn hết tôi biết, trái tim em đã vỡ nát rồi. Em chẳng rơi một giọt nước mắt. Em không khóc vì một kẻ không xứng đáng với tình yêu của em, với tấm lòng của em. Em không khóc vì một kẻ bội bạc, một kẻ không biết trân trọng em.

Từ đó, em Phim Nguoi Hang Xom Quyen Ru thay đổi, từ một khối ngọc thô em mài dũa mình thành viên ngọc trân quý. Tôi vẫn luôn biết, em rất đẹp, chỉ là trước đây em không quá trau chuốt, không phô bày ra vẻ đẹp đó. Em từng nói em không muốn làm một bình hoa biết đi, em muốn đẹp nhờ trí tuệ và tâm hồn. Em có ước mơ, em có lý tưởng, em có năng lực đạt được ước mơ của em. Tên khốn đó đã phản bội em chỉ vì em không phải là một bình hoa, không thỏa mãn sự gia trưởng của hắn. Vì thế, em thay đổi. Em đẹp lại càng đẹp hơn, giỏi lại càng giỏi hơn. Em kiêu hãnh và kiêu kỳ tựa đóa thạch thảo vươn mình trên vách đá cheo leo, đóa thạch thảo tạc từ băng. Đóa hoa ấy tràn ngập thách thức, khơi gợi ngọn lửa chinh phục của bao kẻ tự mãn. Em cười và khéo léo tiếp chuyện tất cả, nhưng chẳng ai lọt vào mắt xanh của em.Một thời gian sau, gã tồi kia ngỏ ý muốn quay lại. Em trả lời gã bằng sự im lặng, bóng lưng lạnh lùng và ánh mắt vô cảm mặc cho những tin nhắn ngọt ngào đúng giờ được gửi đến, những lần "tình cờ" gặp gỡ, những cử chỉ quan tâm, những bó hoa nằm lăn lóc góc đường hay bị dòng xe giày xéo. Một lần là quá đủ.Hôm ấy, tôi đi cafe với bạn thì thấy em ngồi cùng cô gái đó, cô gái đã đặt dấu chấm hết cho mối tình đầu của em. Cô ta không đẹp, cô ta ăn diện và theo kịp mốt. Cô ta nhìn em, ánh mắt chán ghét và khinh khỉnh. Em điềm tĩnh nhâm nhi tách latte vừa được đem ra. Một hình ảnh khập khiễng.