Má Dạ Thảo sốc vô cùng khi biết cô đã đem Hai Nguoi Vo con cho người ta, bà tức giận cho Thảo một bạt tai trời ráng và bắt Thảo phải tìm cháu ngoại về bằng được.Hôm qua tôi đã nhắn cho anh một cái tin rất dài, nhưng vẫn chẳng thấy anh hồi đáp. Tôi không muốn như này mãi, tôi vẫn yêu anh và không muốn chúng tôi phải chia cách chỉ vì lỡ lời. Anh sao vậy, sao anh không giữ lấy tôi mà lại buông tôi dễ dàng thế chứ. Tôi nên thất vọng hay hối hận đây.Em nói em thích anh, nhưng anh không tin em. Vậy nên em đợi, đợi để anh có thời gian để thích em vừa đủ như em đã thích anh.Đơn phương là thứ tình cảm chỉ có từ một phía, em biết đơn phương là ngốc lắm, là cứ đợi, cứ chờ một ánh mắt không bao giờ hướng về phía mình. Vậy mà em lại đơn phương thích anh. Ngày gặp anh, em đã tin, em tin em với anh nhất định là một đôi, em thấy em hợp với anh. Thật đấy.

Trinh Trinh đến xem phim ngôi chùa nới Dạ Thảo cho con đi để hỏi sư cô trong chùa về tung tích đứa bé. Trinh Trinh muốn tìm lại đứa trẻ để Thế Khải được hưởng trọn vẹn niềm vui làm cha.Duyên số là do trời định, hay do con người tạo ra hả anh? Em cũng chẳng biết nữa, nhưng nếu là do trời định, em thấy ông trời thật bất công với em. Để em đơn phương thích anh như vậy, mà chẳng đành lòng để ánh mắt anh nhìn về phía em, dù chỉ một lần. Còn nếu theo suy nghĩ của em, duyên số là do con người tạo ra thì trăm phần trăm anh không muốn tạo cái duyên ấy với em.Quen nhau lâu, thân nhau lâu, đùa nhau lâu lâu, em nửa đùa nửa thật nói thích anh, nhưng em nghiêm túc mà nói "anh ơi, có đứa con gái nào lại đi tỏ tình trước không hả anh?" Em cũng sợ mất giá mà, anh cười toe toe, anh nói cá tính mà em.

Trinh Trinh Phim Hai Nguoi Vo xin phép gia đình chồng về quê nhưng thực chất là cô lặn lội về Cà Mau để tìm người phụ nữ có cái bớt trên mặt - người được sư cô nói rằng đã nhận nuôi con của Dạ Thảo.Ngày hôm qua, mạng xã hội dẫn em đến với cái note, một câu nói, một hình ảnh, em vốn chẳng tin, có tham gia nhưng không hẳn mê muội, em không có quá nhiều bạn bè để có thể chém gió về chuyện đời, chuyện người trên facebook. Nhưng hôm nay, nó làm em phì cười và lại nhớ về anh, cái note ấy ghi rằng "nếu mỗi phút nhớ anh em được thêm 10k thì có lẽ đến giờ em đã giàu hơn Billgate rồi". Buồn cười anh nhỉ? Em đang nghĩ, lúc đó em sẽ xui anh sáng chế ra 1 chiếc máy đo nỗi nhớ, à không, sẽ cùng anh sáng chế, khi chiếc máy được sáng chế thành công, em sẽ đặt tên máy là tên gộp giữa tên em và tên anh. Tên mình viết tắt cũng được, miễn là ghép tên hai đứa mình. Anh nhỉ? Ngay khi việc sáng chế chiếc máy thành công, mình sẽ bán. Khi đó các cô gái đơn phương thích ai đó (như em) sẽ mua để nhận những gì mình xứng đáng nhận, còn các chàng trai sẽ tặng nó cho người yêu của mình, để hiểu giá trị của nỗi nhớ mà người yêu mình đã dành cho họ.