Thế Khải lóa mắt vì đồng tiền khiến cho chữ tâm của người thây thuốc không trọn vẹn trong Phim Hai Nguoi Vo. Anh ra sức tăng giá thuốc lên gấp 3 so với bình thường để có tiền chăm lo cho cuộc sống mẹ con Dạ Thảo.Ngày em trở về Đăklăk , trở về nơi em được sinh ra đáng nhẽ em phải vui mới đúng chứ nhỉ? Được về với ba mẹ, với những cánh đồi cà phê bất bận, những vườn trái cây sum xuê trĩu quả, những cái lạnh nhàn nhạt của nơi cao nguyên nhiều nắng. Nhưng nghĩ đến việc xa anh, xa Sài Gòn nhộn nhịp nhưng nhìu góc khuất. Sài Gòn lạc nhau là mất nhưng không phải Sài Gòn nhưng ta vẫn lạc nhau anh nhỉ? Không biết sau này trên dòng đời tấp nập ở mỗi phương trời ấy em có được lại ngồi nhìn anh và nghe anh đàn nữa không nhi?Lần đầu tiên cùng nhỏ bạn qua Tiền Giang chơi tớ rất mong có thể gặp cậu, dù là vô tình đi ngang qua nhau cũng được. Miễn là tớ có thể cảm nhận được, mình đã từng đi qua nhau. Thế cũng đủ rồi.

Dạ Thảo không nghe lời Thế Khải vẫn đi bar và uống rượu mặc cho mình đang mang thai.Xem Phim Không biết tớ may mắn hay là may mắn bỏ tớ mà đi mà hình như, trong lúc tớ ghé vào khu hàng bán mắt kính thì có nghe 1 giọng hối thúc người bạn mình, có lẽ người đó bị thu hút bởi những cặp kính đáng yêu và mạnh mẽ vô cùng hoặc có thể người đó vô tình gặp người quen mà không nhớ ra, tớ luôn mong người quen đó là tớ và người đang tò mò đó là cậu ấy. Tiếc là tớ không đủ dũng khí để quay mặt lại nhìn cũng như chàng trai đang bị hối, tớ chỉ chờ khi chàng trai kia vừa đi tớ mới quay lại nhìn cái nơi có người vừa đứng lại.

Chị gái họ của Trinh Trinh Hai Nguoi Vo từng bước thành công khi dụ dỗ Dạ Thảo bước chân vào giới thượng lưu. Tớ luôn mỉn cười luôn nhìn quanh mọi nẻo đường ở những nơi tớ đi qua, miễn là trong địa phận cậu bảo đó là quê nhà của cậu. Tớ muốn thấy cuộc sống của cậu liệu như thế nào, có khác tớ chăng. Thì ra, nơi này nhộn nhịp và đẹp hơn quê tớ nhiều. Tớ mặc dù thấy rất ghen tị nhưng rất là vui.ền Giang tuy không nhộn nhịp bằng Sài Gòn nhưng nó đủ làm tớ yêu nơi này mất rồi.Tớ cùng bạn tớ đi rất nhiều nơi, chúng tớ uống cà phê ở Giếng nước rồi vội vàng đến khu Chợ đêm để dạo quanh. Tớ đưa mắt đảo quanh, vẫn không thấy cậu. Nếu không gặp cậu ở Giếng nước, thì chợ đêm là một điều quá viển vông.Chắc rằng cậu không quen tôi, nhưng hẳn cậu biết tôi tên gì, là ai, bởi vì với tính cách của Dung, tôi dám khẳng định cô ấy sẽ không giấu diếm mối quan hệ của chúng tôi trong quá khứ. Tôi là người cũ, không có số đếm ở đây, bởi vì trước cậu chỉ có duy nhất một mình tôi, không còn ai khác. Và cậu, tôi không muốn gọi cậu là người mới, bởi vì cậu là người của hiện tại, và hi vọng sẽ là người của tương lai trong đời cô ấy.