Mối quan hệ Huyen Thoai Tim lại đứt hay nhẹ nhàng hơn, rạn nứt từ đây. Ta bớt sẻ chia, người bớt tâm sự. Và rồi ta lại trên hành trình kiếm tìm một tri kỉ mới, cho những cảm xúc mới, những ưu tư mới.Cứ mãi như vậy, vòng lặp không bao giờ chấm dứt. Chỉ khi khô dầu nó bỗng chốc khựng lại. Có lẽ đó là khi ta không còn đủ sức, đủ kiên nhẫn để tiếp tục thêm mọi thứ. Cái lúc mà ngay cả người ta tin yêu nhất, cũng rời xa ta, cho ta là cục phiền phức. Ta bỗng chốc nhận ra mình mất tất cả, sau những người bạn tri kỷ nửa vời kia là cả mới cảm xúc không hề được đẩy đi mà là ngưng đọng lại, cực nhiều, cực lớn. Bây giờ chỉ cần một cơn gió thoảng qua cũng có thể ụp xuống bất cứ lúc nào, đè nát tâm hồn dang dở kia của chúng ta.Lần đầu Xem Phim tiên có cảm giác mưa làm trời bớt lạnh. Mà thật, thay vào cái rét cóng da rất hanh khô và khó chịu, mưa đến, và tự nhiên không khí trở nên mát mẻ dễ chịu. Hít hà mùi hơi nước, mùi đất, thấy gió cách mình chỉ một khung cửa sổ mà như xa lắm. Căn phòng bỗng trở thành một ốc đảo yên bình và ấm áp.TV vẫn đang phát bóng đá. Ngồi bệt xuống đất, lưng dựa vào salon, co ro cùng bạn hòa vào sự cuồng nhiệt cách mình mấy ngàn cây số. Bạn nói bạn thích xem TV khi bên ngoài trời mưa. Ta bảo ừ, khi mưa mà được khô ráo ở trong nhà quây quần bên nhau, thì làm cái gì mà không thú. Sực nhớ đến một "viên kẹo ngọt" lúc trước vẫn hay ước ao với ta về cảnh bên ngoài bão tuyết, mưa gió đùng đùng, được cùng nhau ngồi trong nhà bên lò sưởi, uống chocolate nóng. Một mơ ước giản dị, nhưng cũng xa vời. Có một phần lỗi lầm của ta trong đó.

Ta biết yêu Phim Huyen Thoai Tim mưa khi cơn gió đầu tiên thổi qua đời nói cho ta nghe một lí do rất lạ. Người ấy yêu mưa vì khi có thể khóc thoải mái trong mưa mà không cần phải che giấu. 16 tuổi, chưa từng đi trong mưa và khóc, ta ngây ngô tự hỏi thầm nơi người đang ở mưa những 9 tháng trong một năm, có phải vì người cần đến từng ấy cơn mưa để che giấu đi nước mắt.Ta biết yêu mưa khi cùng các bạn đạp xe trên phố, mưa đến bất ngờ mà chỉ mình ta ngu ngơ dừng xe trước đèn đỏ, để cả bọn ngoái đầu lại nhìn rồi quay đầu xe lại đứng chờ cùng ta. Nhìn đầu tóc bết lại vì mưa trên biết bao gương mặt bên cạnh, ta nhoẻn miệng cười vì biết mình không cô độc.Ta biết yêu mưa khi Trung Thu ấy, bạn chở ta trên xe, chiều lòng ta không mặc áo mưa (vì khi mưa ta thích đầu trần dung dăng trên phố), mãi đến lúc bạn tấp xe vào một quán ăn thì ta mới nhận ra bạn lạnh thế nào. Nhìn gương mặt nhòe nhoẹt nước mưa và tái đi vì lạnh của bạn, ta tự trách mình vô tư đến vô tâm. Trung Thu ấy bạn mua cho ta và bạn mỗi đứa một cái lồng đèn. Ta vui như trẻ con được quà. Ta biết, tình bạn bắt nguồn từ sự bao dung của bạn đối với một đứa trẻ con chưa kịp lớn như ta.