Phim Vo Muon Cứ mỗi lần hỏi những câu hỏi đại khái như thế ngoại tôi chỉ trả lời bằng câu không biết hay hơn cả là sự lặng im. Nhưng tôi dám chắc rằng, ngoại vẫn cứ đợi ông, như cái cách ngoại ngồi dưới gốc cây hồng và chờ nó ra hoa vào một ngày nào đó. Còn mẹ có chờ ba không ? Tôi cũng chẳng biết được. Nhưng thi thoảng tôi vẫn thấy mẹ thở dài, chỉ một chút khe khẽ thôi, nhưng tôi nhận ra được, mẹ thở dài khe khẽ khi nhìn về phía cánh đồng !Nhiều lúc, bạn thắc mắc, tại sao chúng tôi lại không tự mình bằng qua cánh đồng như cái cách mà ba tôi hay ông ngoại băng qua. Chúng tôi không bao giờ trả lời câu hỏi đó, cũng có thể chúng tôi sợ cứ đi mãi, tới một ngày nào đó, chúng tôi sẽ rơi tõm xuống vực. Hay đơn giản hơn là chúng tôi sợ lạc mất đường trở về. Hay đơn giản hơn nữa, mỗi con người chúng tôi đều biết cách băng qua cánh đồng ấy. Theo cách của riêng mình. Vậy thôi !Năm tôi 18 tuổi, mẹ không bao giờ nhắc tới chuyện gia đình, con cái, cơm áo, ấm no như cái cách mẹ than phiền với chị gái và anh trai. Với tôi mẹ không nói điều đó, mẹ nói về học hành, về những ngày phía trước, về chuyện tôi phải tới Xem Phim một thành phố và học lấy một nghề nào đó bất kỳ !Tôi nghe lời mẹ và cũng dựng xây trong tâm khảm mình những dự định hay tựa như những ước mơ vậy. Những ước mơ bay xa, bay cao chẳng hạn, không phải bay như cái cách một quả bóng được bơm đầy khí Heli rồi thả lên bầu trời hay bay như những chiếc khinh khí cầu có một ngọt lửa bập bùng cháy. Mà bay như một cánh chim. Một cánh chim thật sự.Cũng vào năm đó bà ngoại tôi mất. Bà ra đi nhẹ nhàng và lặng im như cái cách bà chờ đợi ông ngoại, như cái cách bà ngồi im dưới gốc cây hồng già để đợi nó ra hoa lần nữa và ngân nga một giai điệu cổ quái nào đó.

Rồi sau đó Phim Vo Muon, chúng tôi cùng quay gót và rảo bước về phía làng. Nhiều đứa bạn tôi nhìn thấy chúng tôi. Chúng nó có hoài nghi, nhưng cũng chỉ để đó. Và tôi dám chắc rằng, sẽ không một đứa trẻ nào của hơn 10 năm về sau hỏi về những người ra đi và mất hút trên những cánh đồng nữa. Chắc ai cũng hiểu rồi!Và dĩ nhiên, cũng chẳng một ai tỏ vẻ ngạc nhiên trước sự kiện này cả. Tôi cũng vậy. Ông ngoại về. Ba không về. Còn bà thì mất rồi !Khi chúng tôi cùng nhau đứng dưới nấm mộ đã kịp xanh màu cỏ. Chúng tôi đều lặng im, như thể đang cầu nguyện điều gì đó. Đôi khi ta cứ lầm tưởng sự lặng im với lại cầu nguyện.