Nội dung bộ phim dung goi ten em xoay quanh cô tiểu thư xinh đẹp của nhà họ Lâm,cô gái đã bỏ mặc cả gia đình mình để đi theo tiếng gọi con tim,đi theo người đàn ông lãng tử đào hoa mà cô yêu thương say đắm, mặc dù bị gia đình cấm cản kịch liệt là Trương Dương.Cô đã trốn nhà để đi đăng kí kết hôn cùng anh.Những vết roi chằng chịt trên tấm lưng trắng mỏng của cậu, cậu ngồi đó ko thèm khóc mắt ráo hoảnh, làn da lại trở nên trắng và xanh xao hơn nhưng đẹp kì lạ. Tôi ngồi lặng lẽ dán thuốc cho cậu mà không dám hỏi chuyện gì đã xảy ra vì tôi biết ba cậu đã đánh cậu.Tôi cứ im lặng và dán thuốc cho cậu, chốc chốc, tôi lại dùng tay xoa nhẹ vào vết thương cho cậu đỡ đau. Những vết bầm tím hằn rõ lên làn da xanh khiến tôi thấy căm phẫn người đàn ông ấy ghê gớm, tôi sụt sịt và khóc oà lên. Cậu quay lại, nhìn tôi ngỡ ngàng rồi cậu đưa tay vuốt mái tóc tôi, gắt nhẹ: "Khóc gì mà khóc. Tôi có thèm khóc đâu.Rồi cậu quay phắt đi, nhìn ra ngoài trời thơ thẩn giả vờ chỉ vào đàn bồ câu bay qua: "Bồ câu đẹp quá chị nhỉ?". Mặc dù, tôi không thấy gương mặt cậu nhưng bờ vai cậu khẽ rung nhẹ, tôi biết cậu đang khóc...Cổng trời mở cửa đón nắng....Thiên thần mọc lại cánh bay đi...Hai hôm rồi, tôi không lên được căn gác nắng vì sau ngày cậu bị đánh bỗng nhiên trời mưa tầm tã suốt một tuần. Một tuần liền chôn chân ở nhà, tôi cứ thấp thỏm không yên, tôi tự hỏi cậu có xem phim dung goi ten em giận tôi không vì tôi đã không xuất hiện như tôi đã hứa.Cứ mường tượng cảnh, nơi căn gác nắng ấy chỉ có cậu thui thủi một mình tôi lại thấy áy náy, tôi ngước nhìn trời mưa mà nhớ đến đôi mắt trong suốt như bi ve ấy đượm buồn. Tôi lại thấy chạnh lòng ghê gớm....Tuần sau, nắng lại lên chan hoà, tôi hăm hở cắp cặp đi lên căn gác nắng, tôi vui vui khi biết rằng cậu sẽ ở đó, một cậu bé đẹp như thiên thần với đôi mắt bi ve và mái tóc hoe vàng lung linh trong nắng. Khi tôi đến nơi chỉ có một căn gác đầy nắng và vắng lặng, gió vẫn xôn xao rì rào, đàn chim bồ câu vẫn bay nhưng không có bóng dáng cậu.

Tôi đưa tay phim dung goi ten em lên nhìn đồng hồ, chiếc kim đã chỉ đến số chín nhưng bóng dáng cậu vẫn mù khơi. Tôi chờ mãi, chờ mãi đến gần trưa vẫn không thấy cậu. Thất vọng, buồn bã, tôi ra về mà không vẽ được tí gì. Tuy nhiên tôi vẫn mang niềm hy vọng sẽ gặp lại cậu vào ngày hôm sau.Ngày hôm sau lại đến, tôi lại mang tâm trạng một nửa hăm hở, một nửa hy vọng sẽ lại được thấy cậu nhưng....căn gác nắng vẫn vắng, tôi cố chờ và bóng cậu vẫn biệt tăm...Buổi trưa nơi gác trở nên vắng lặng như hồi đầu tôi tìm thấy nó. Tôi lại thơ thẩn ngắm những khoảng cây xanh rung rinh trong gió, những cánh đồng hoa cải bạt ngàn, màu trời vẫn xanh trong như vậy, và từng vạt nắng vẫn lung linh, trong lòng nắng có những hạt bụi bay loạn xạ. Cậu vẫn không đến....Chiều buông, tôi soạn đồ ra về bỏ lại sau lưng căn gác vắng lặng. Lúc tôi vừa đặt chân xuống bậc cuối cùng của cầu thang thì có một dì phước của nhà thờ đến bên tôi, bảo Cô đến tìm cậu bé ấy phải không? Tôi thấy cô chờ cậu ấy đã hai hôm nay. Cô đừng chờ nữa, cậu ấy sẽ không đến nữa đâu Tại sao vậy Sơ? Tại sao cậu ấy không đến nữa? - Tôi ngơ ngác ngạc nhiên trước câu nói của bà. Cậu bé đó vào một ngày mưa tuần trước đã đến đây và leo lên căn gác ấy. Người gác nhà thờ thấy bóng cậu ấy nhảy từ trên đó xuống. Nhưng rồi ông ấy không tìm thấy gì ngoài những cánh lông vũ nằm trên đất. - Dì phước cúi đầu thở dài bảo tôi.