Còn anh thì phim an oan thanh ngoa tri luôn dành thời gian rảnh rỗi để ngồi hàng giờ nghe nó thuyết giảng về giáo lý của đạo Phật. Sau đó anh đưa cho nó xem quyển giáo trình triết học và kể cho nó nghe về chuyện học của mình…Tết đến, anh phải chia tay nó để về quê cùng gia đình. Hôm tiễn anh ra bến xe, nó cố gắng cắn chặt hai hàm răng để không khóc, nhưng nó không thể. Lúc đó, nó ao ước cũng được về đoàn tụ cùng gia đình.Bảy năm qua, chưa bao giờ nó có được được điều đơn giản đó. Nó tự nhủ: “Sao ba má lại bỏ con? sao các anh chị không bao giờ tới thăm. Con có tội gì?”Anh vừa trở lại ký túc xá đã vội vã chạy qua thăm nó, nhưng tìm mãi vẫn không thấy tiểu chóp Quảng Tâm. Sau một tuần thì thầy trụ trì đưa cho anh một lá thư, rồi nói: Cám ơn thí chủ đã quan tâm tới tiểu chóp Quảng Tâm trong thời gian vừa qua. Nhưng từ nay, Quảng Tâm sẽ không làm phiền thí chủ nữa.Anh không nhớ đã đọc bao nhiêu lần lá thư ngắn chỉ có một dòng chữ viết thật nghuệch ngoạc của nó “Anh sẽ mãi làm anh Hai của em nghen!

Anh hỏi thăm phim an oan thanh ngoa tri các tiểu chóp và thầy trụ trì địa chỉ ở quê của Quảng Tâm, nhưng không ai biết. Kể từ đó anh thường leo lên sân thượng nhà chùa để đốt những lá thư gởi cho nó, trong thư cũng chỉ có một dòng “Anh hứa sẽ mãi làm anh Hai của Thiên Thanh. Hai năm sau anh tốt nghiệp đại học. Anh tìm qua chùa Phật Quang, lên sân thượng để đốt lá thư cuối cùng gởi cho Quảng Tâm. Vì anh đã quyết định về quê làm kỹ sư xây dựng. Đang thì thầm câu nói quen thuộc với Quảng Tâm, bỗng giọng thầy trụ trì vang lên: ­A di đà phật, thí chủ này thầy có việc cần nói. Thí chủ hãy đi theo thầy.Anh thanh niên theo thầy trụ trì vào thư viện. Thầy lấy một lá thư đã ố màu, đưa cho anh. Giọng thầy trùng xuống: Lá thư này lẽ ra phải gởi cho thí chủ từ lâu, nhưng hôm nay thầy mới đưa vì được biết thí chủ sắp rời xa nơi này. Hai năm trước, Quảng Tâm đã để lại hai lá thư. Lần đầu tiểu chóp còn khoẻ mạnh, nhưng sau khi tết trôi qua thì Quảng Tâm rất yếu. Tiểu kiếp của Quảng Tâm đã hết, có thể lá thư này là lời từ biệt. Dạ, cảm ơn thầy đã chuyển giúp lá thư này.Anh mở thư ra đọc, lòng sao mênh mông khó tả, bao nhiêu cảm giác thân thương về Quảng Tâm lại ùa về… Những dòng chữ nghuệch ngoạc chạy dài trên trang giấy cũ “Anh Hai ơi, chắc đây là lần cuối cùng em viết thư cho anh. Em rất mãn nguyện khi được anh quan tâm và nhận làm em. Nhưng căn bệnh của em ngày càng nặng, lòng em lại muốn tìm về quê thăm cha mẹ, anh chị nhưng không thể. Anh Hai hãy giúp em về quê nghen, tâm nguyện này em mong mỏi từng ngày, từng giờ…