Tại sao phim nu canh sat tap su mẹ lạnh lùng với nàng? Hóa ra là thế, vì nàng là con gái nên mẹ đã mất người mẹ yêu, người ấy chờ đợi ở mẹ một đứa con trai nối dõi nhưng mẹ đã không làm được. Tình yêu phim của mẹ cũng không thể níu kéo được bước chân của một thủy thủ tàu viễn dương. Người ấy bỏ mặc mẹ trong cơn chuyển dạ đớn đau. Khi nàng ra đời, là khi người ấy ra đi mãi mãi, để lại cho mẹ nàng số tài sản đủ để hai mẹ con nàng sống đầy đủ, nhưng mẹ nàng không cần những thứ ấy, bà khóc, khóc tới khi không khóc được nữa, không nhìn được nữa. Bà ngoại chăm nàng suốt những năm đầu đời, mẹ nàng không cho nàng bú dù nàng có ngào khóc vì khát sữa tới cỡ nào, bà dường như trở thành gỗ đá. Tình yêu đôi khi biến con người ta thành kẻ độc ác với người khác như thế. Mẹ nàng hận nàng, mẹ đã hận đứa con đáng nhẽ ra bà phải yêu thương gấp nhiều lần.Khi nàng năm tuổi thì bà ngoại nàng mất, nàng khóc vì nhớ bà như những đứa trẻ khác khóc đòi mẹ.Rồi mẹ cũng yêu nàng, nhưng thứ tình yêu muộn màng và câm lặng ấy như một thứ giao ước ngầm giữa nàng và mẹ. Nàng không dám đòi hỏi, mẹ nàng không có nhu cầu bộc lộ, chỉ là, họ sống bên nhau và dựa vào nhau như những ngày đã qua.

Có lần phim nu canh sat tap su mẹ đã hỏi nàng: Con trồng gì thể? Con trồng hoa. Hoa màu gì? Màu tím mẹ ạ. Con thích à? Vâng! Nàng giống mẹ nàng không chỉ hình dáng mà cả sở thích và cách sống nội tâm thầm lặng ấy. Hai người phụ nữ như thế sống cùng nhau chẳng trách nhu cầu giao tiếp với nhau lại càng ít. Nàng nghĩ mẹ xa cách, mẹ nàng thì lại không dám động quá sâu vào cuộc sống của nàng, bà chỉ lặng lẽ dõi theo nàng bằng đôi mắt không thể nhìn thấy và bằng sự nhạy cảm và bản năng người mẹ mà thôi. Đã từ lâu, bà không còn hận nàng nữa, nhưng nó cũng chỉ có thể trở thành một thứ tình yêu câm lặng không thổ lộ! Và trong đó có sự ân hận sâu sắc của mẹ nàng!Mẹ! Nàng ôm mẹ nàng, đó có lẽ là lần đầu tiên nàng ôm mẹ. Hóa ra chỉ là nàng chưa hiểu mà thôi. Người đàn ông, khi đã bước vào trái tim một người đàn bà bằng cả thể xác và tâm hồn thì tình yêu ấy hẳn có sức ám ảnh ghê ghớm tới mức nào, nhất là người đàn bà đa cảm như mẹ nàng, tình yêu đó phải sâu đậm tới mức khắc cốt ghi tâm. Mà càng yêu thì lại càng hận. Bao nhiêu năm qua, mẹ nàng sống bằng tình yêu vô vọng và hận thù hiện hữu, hẳn bà thực sự rất khổ sở và mệt mỏi. Nàng không muốn mẹ nàng phải tiếp tục sống như thế! Khi nỗi đau trong lòng người đàn bà đã chai cứng thì tình yêu tiếp theo là nỗi hoang mang sợ hãi và đề phòng…Tháng ba, hoa Sưa nở trắng cả sân kí túc xá nàng ở. Cả phòng nàng rủ nhau đi chụp ảnh hoa sưa. Nàng mặc váy và áo sơ mi trắng. Bằng sự nhạy cảm của người con gái, nàng nhận ra có người đang hướng ống kính máy ảnh về phía nàng. Khi người đó bỏ máy xuống, không gian như đông đặc quanh nàng, những bông hoa sưa mỏng manh như không thể rơi thêm nữa, tất cả mọi thứ quanh nàng đều ngừng chuyển động… Chính là người nàng ngày nhớ đêm mong. Ngày đầu tiên nàng gặp người ấy trong khung cảnh hoàng hôn gập tràn sắc tím, còn bây giờ là trong không gian ngập tràn hoa trắng!Trái tim nàng thổn thức tự bao giờ. Quá bối rối nàng không biết làm gì ngoài việc bỏ chạy về phòng. Như lần đầu tiên họ gặp nhau.