Khi phim han tinh khong quen nghe nói một cô bạn khác thích cậu, tôi há họng: Wtf, sao thằng này đào hoa vậy.Chàng trai à, cậu thấy không, cũng có người như tôi rồi. Thấy được cậu tuyệt vời đến thế nào. Tôi đoán có lẽ bạn ấy cũng để mình vấn vương vì nụ cười của cậu. Tôi đã từng nói rồi đấy.Gõ những dòng này, không phải là cho cậu. Mà là cho tôi. Mặc kệ ai cười, mặc kệ, cậu là điều tôi sẽ nhớ với tất cả mọi sự trìu mến. Ký ức mềm mại, như khói. Có mùi riêng biệt lắm, nhưng khiến người ta không dám hít thở quá lâu. Vì khói sẽ hun mắt, ướt nhòe.Tôi nhớ đó là một sáng. Trời mùa đông len cổ áo tôi lành lạnh.

phim han tinh khong quen một con nhỏ vụng về nhìn người nó đã thích từ rất lâu. Lâu lắm, ngay cả trước khi nó biết rằng mình thích cậu ấy. Thích cái cách nắng chiếu vào cậu ấy buổi ban mai.Mà trong mắt nó, cậu ấy quá lạnh lẽo đi thôi. Chuyện ngu ngốc nhất mà nó làm chính là vác mặt đi tỏ tình với một người, thậm chí hai năm học chưa từng nói với nhau được quá mười câu. Tôi là vậy. Cậu là vậy. Chúng ta là hai đường thẳng. Tôi nguyện vẽ nốt vòng tròn nối chúng lại dù có mệt ra sao.Sau đó hả, không có gì thay đổi hết. Tua hết quãng thời gian tôi vì cậu mà tự vẽ sắc xám trên đầu mình. Tua hết qua những chiều tôi chọn đường vòng ra trạm bus, chỉ vì tôi muốn được nhìn bóng hình cậu chạy xe đạp ngang qua, tua hết những lúc tôi nhìn bóng lưng cậu, mà lòng thấy xót xa. Tôi đã từng nghĩ, chỉ cần cùng cậu thở chung một bầu không khí là được rồi. Tôi từng nghĩ, miễn là còn có thể nhìn cậu cười, là ổn. Tôi sẽ ổn mà, cây bàng nơi cửa sổ cậu ngồi xác xơ rụng lá. Đông qua, đông lạnh, tôi lạnh, lòng tôi lạnh...