Trong khi tất cả mọi người đều kinh ngạc với quyết định của Sanchi phim co dau 8 tuoi, thì Shiv đồng ý miễn là chàng trai đó là người tốt và xứng đáng với cô như là Anandi xứng đáng có cơ hội thứ 2 vậy . Anh không thấy phiền lòng nếu anh ta có thể mang đến hạnh phúc cho Sanchi. Shiv cũng cảnh báo Sanchi n không chấp nhận Anandi nghĩa là cô đang làm tổn thương anh. Ngày mai là lễ haidi và cuộc hôn nhân này chắc chắn sẽ diễn ra bởi vậy anh cần cô phải thấy hạnh phúc cho anh và không được tham dự nghi lễ với một bộ mặt sưng sỉa . Sanchi gắt gỏng đồng ý và chạy vào trong khi nói rằng hôm nay anh đã cho cô thấy rõ ràng rằng cô, ý kiến của cô, điều cô thích hay không thích đều không quan trọng với anh.Sanchi ném mình lên giường và đổ lỗi cho Anandi về mọi chuyện, về cách mà S nói chuyện với cô hay cái cách mà Anandi đã khiến S yêu mình và mang anh rời xa đứa em gái duy nhất của anh. Sanchi chắc chắn sẽ không bao giờ tha thứ cho Anandi.

Hình ảnh phim co dau 8 tuoi anh gửi in sâu vào tâm trí cô nhiều ngày sau đó. Giờ này anh đang ở phương trời nào rồi? Năm xưa khi rời xa thành phố này anh có nhớ em? Cái khoảnh khắc ngồi bên cửa sổ chụp bức ảnh ấy gửi cho em tâm trí anh có dành cho em không? Em nhớ anh. Em muốn gặp anh. Tâm trí cô vốn bình yên nay dậy sóng vì những đợt nhớ thương.Cô lần tìm khắp các trang diễn đàn phượt, cuối cùng, tìm được ra địa điểm ấy: Hồ Lugu trên cao nguyên Minh Châu. Nhưng trên thực tế không hề có cao nguyên nào mang tên Minh Châu cả. Cụm từ đó có nghĩa chính xác là “viên ngọc sáng trên cao nguyên”, là tên gọi thân thương ví Lugu như một viên ngọc sáng – một hồ nước tuyệt đẹp thuộc Lệ Giang. Khi đó nhằm đúng tháng 11, những con đường quanh co nguy hiểm in đậm dải vàng rực của dã quỳ hai bên lối đi, lá cây du đã chuyển sang màu vàng và lá phong thì đỏ rực làm tim cô như bóp nghẹt. Thì ra, yêu một người là như vậy, nhiều tới mức cả ngàn năm không gặp thì vẫn nhớ thương chẳng hề nguôi, cứ được dịp là xát muối vào tim đau đớn.Cô tắt máy tính, và chuẩn bị cho một chuyến đi xa, về miền thương nhớ…Gặp nhau những ngày sau đó, ở một vùng đất hoàn toàn xa lạ, cô mới biết rằng, nhiều ngày phiêu du như thế, đằng sau mỗi bức ảnh của anh chỉ đề tên của cô. Anh nói tháng năm đủ dài, đủ để thử thách bản thân anh, đủ để anh bình tâm mà gửi gắm nỗi nhớ về cô. Anh nắm lấy tay cô, siết nhẹ: Hình ảnh cô bé đứng cười trong nắng cứ lay động tâm trí anh nhiều ngày trên những miền đất xa lạ. Song anh lại sợ, thời gian trôi dài như vậy, liệu trái tim kia còn hướng về anh? Vậy là anh chụp bức hình này, và gửi về cho em, như một phép thử, cho chỉnh bản thân mình nữa.