Những tủn mủn của cuộc sống phim nu canh sat tap su vồ vập lấy cái đầu bé nhỏ và buộc phụ nữ phải lo toan. Những rắc rối, gánh nặng từ những thứ cỏn con trong gia đình đến những chuyện lớn lao ở cơ quan luôn khiến họ trong trạng thái buộc mình phải suy nghĩ. Phái nữ, cứ mặc định và bó buộc rằng lúc nào bản thân cũng phải suy ra tính vào hết điều này rồi sang điều nọ. Rằng đó là thiên chức, là bổn phận phải làm. Nhưng không! Chẳng có điều luật nào ép buộc con gái sinh ra phải lo, phải nghĩ, phải tự làm khổ mình.Nếu may mắn, hãy tìm một người đàn ông biết chia sẻ và san bớt gánh lo để chia đôi những khốn khó. Nó không có nghĩa mình ích kỉ, nó chỉ thể hiện rằng bạn biết cân bằng và xoay xở cuộc sống. Hoặc tự làm mình thoải mái, cũng có sao đâu? Vứt hết ghen tị, đố kị ở cơ quan; dẹp hết mối lo cơm, áo, gạo, tiền ở ngoài cánh cổng rồi hẵng bước vào nhà. Làm xẹp đi áp lực thi cử, stress vì tìm việc làm trước khi tắt laptop và lên giường đi ngủ. Tạm quên đi chàng người yêu vô tâm và tự thương rồi nuông chiều lấy chính mình.Hãy cười thật tươi và để đầu óc được nhẹ nhàng, đừng ngược đãi nó. Bạn sẽ không thể đẹp với một cái đầu nặng trịch gánh lo được đâu! Thiết nghĩ, con gái mỗi ngày chỉ cần nghĩ mình sẽ nấu món gì và nấu ra sao; trước khi ra đường nghĩ mình mặc gì để trông đẹp nhất; hàng ngày đến trường nghĩ làm sao để học hành một cách ổn nhất; rồi làm những gì mình thích, chơi với những người mình muốn và đến với người mình yêu. Đã đủ để sống chưa?Có thể, sẽ có những lúc cuộc sống ghìm bạn xuống những khó khăn và phải gắng hết sức để xoay vần với chồng chất những áp lực. Nhưng nếu muốn mình đẹp lên như ước ao của vô vàn con gái khác, thì quẳng hết gánh lo đi! Đời đẹp mà!

Tôi cứ nghĩ phim nu canh sat tap su người ta chỉ khủng hoảng tuổi 18, rồi tuổi 30 - những cái tuổi đánh dấu các mốc của cuộc đời con người, chứ nào có mấy ai lại khủng hoảng ở cái tuổi 23 vui tươi này. Nhưng sự thật thì tôi (và một bộ phận các bạn trẻ 23 tuổi) đang trải qua những tháng ngày khủng hoảng mà không biết thoát ra bằng cách nào.Hai mươi ba tuổi. Vừa tốt nghiệp cử nhân một trường Đại học hàng đầu của Việt Nam. Gia đình hạnh phúc. Công việc ổn định. Bạn bè tình thân mến thân. Các mối quan hệ xã hội khác vừa đủ. Có một công việc làm thêm đúng với sở thích của mình... Đó là tất cả những gì miêu tả về chân dung của tôi – một cô nàng hai mươi ba tuổi.Thoạt tiên nhìn vào, tôi cũng giống như bao bạn bè cùng trang lứa khác. Có nghĩa là ngày ngày đi làm, rồi đi chơi, thi thoảng đến lớp tập yoga, rồi cafe tán gẫu với bạn bè, cũng có những cuối tuần hẹn hò đón đưa với một vài anh chàng nào đó. Rảnh thì online facebook để "quăng boom" status, post ảnh tự sướng, check-in... Nói chung là chẳng có gì đáng chán và đáng – để - phải – chán.Thế nhưng tôi vẫn luôn miệng kêu buồn, kêu chán, thấy bản thân mình rất này nọ nọ kia. (Mà có lẽ cái "sự kêu" của tôi nhiều đến mức mẹ tôi phải ngạc nhiên xen lẫn hốt hoảng để mà thốt lên rằng: con còn điều gì chưa đủ hay sao mà không thấy bằng lòng với bản thân mình?Sự thật thì tại sao tôi lại không thấy bằng lòng với bản thân mình?