Bạn thân phim khuc hat mat troi của tớ này! "Làm sao sống được khi không có tình yêu" - Ai đó đã nói thế thì phải. Nhưng hình như tớ đang sống khi không có cái gọi là "Tềnh iu". Không biết chừng nào tớ mới tìm được cái gọi là tình yêu nhỉ?Cậu thì sao nhĩ? Một Nhân Mã hay chơi, trẻ con nhưng có tìm được cô nàng nào chưa? Phải nói cho tớ biết đấy!Mà này, hôm trước trên radio có phát giọng 1 người rất quen của 1 cậu chàng yêu cầu bài hát rất giống cậu, lúc đầu tớ cứ ngỡ là cậu nhưng hình như không phải vì hình như bạn của tớ có thích xài điện thoại đâu để có mà yêu cầu nên cậu phải sắm ngay một chiếc điện thoại đấy và liên lạc với tớ ...vì tớ rất nhớ giọng cậu .Bạn thân của tớ này, bức thư này có kì cục lắm không. Tớ thấy có vẻ linh tinh lang tang quá. Không biết cậu có hiểu nội dung chính của bức thư hay không chứ tớ thì tớ chả hiểu. Khi viết tớ chỉ cắm cúi viết, chỉ muốn cậu biết tớ thế nào, muốn nhận được hồi âm, sự quan tâm động viên của cậu thôi. Dứt lời, tớ nhớ cậu, cố gắng lên nhé, một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp nhau trên ấy và vẫn thân như ngày nào.

Em vẫn tự hỏi, anh đã gom phim khuc hat mat troi góp kiên nhẫn trong bao nhiêu năm để dành cho mỗi lần lắng nghe em, những lúc em buồn, em vui, em "không bình thường", vẫn cái đầu nghiêng nghiêng, ánh mắt chăm chú, anh lắng nghe mọi câu chuyện của em, chuyện trên trời dưới đất...với cái chỉ số "vớ vẩn" thì vượt ngưỡng cho phép...để giờ ngồi nghĩ lại, thấy sự "hi sinh" của anh lúc ấy thật "cao cả" biết bao!Em luôn muốn người yêu em sẽ khác những người em gặp thường ngày, vì họ quá ồn ào, người tình sẽ như một ngôi nhà nhỏ trên một quả đồi thật cao, không ai có chìa khóa để bước vào, trừ em. Em sẽ mang hình ảnh nó theo suốt bên mình, lúc em ăn, em ngủ... anh thấy đấy, em vẫn luôn nghĩ về anh mọi lúc. Lúc cô đơn thì là hiển nhiên, nhưng kể cả khi xung quanh em rất nhiều người, vui vẻ, náo nhiệt ... em vẫn nhớ anh- ngôi nhà nhỏ, và luôn muốn lao ngay vể chốn bình yên đó. Cuộc sống của em ồn ào quá anh à!Anh đã cười khi biết em không muốn giới thiệu với bạn bè, của cả em và cả anh, rằng đây là người yêu em, anh hỏi tại sao. Em đâu phải là con công, đâu thể mang anh ra để khoe, như khoe một đôi giày mới mua, một cái áo mới may...Anh giá trị hơn tất cả những gì em có, kể cả cuộc sống của em.Có một điều em rất muốn anh làm, đó là lúc đi ăn với bạn bè, anh sẽ nắm thật chặt tay em dưới gầm bàn, nhưng vẫn gọi nhau là bạn, hòa vào câu chuyện với mọi người, điều đó cho em cảm giác an toàn, ấm áp và bình yên vô cùng, như nghe đâu đó có giọng nói thì thầm rằng "Anh vẫn ở đây" ...Thật tuyệt phải không anh!Anh làm em khó hiểu quá, thậm chí là bây giờ, khi viết những dòng này, em vẫn không biết mối quan hệ của chúng ta là gì nữa, em là gì với anh, anh có, hay đã từng có tình cảm gọi là "tình yêu" với em không?Điều em biết rõ ràng nhất chỉ là: anh rất yêu cô ấy.Anh vẫn chúc em mỗi dịp thi cử, vẫn cập nhật status trên facebook của em, dù em đã "lạnh nhạt" unfriend anh rồi.Em điên cuồng xóa tin nhắn, xóa số điện thoại...tất cả những thứ người ta hay làm để kết thúc một mối quan hệ, nhưng bất lực nhận ra, anh vẫn còn y nguyên hình ảnh trong em, những nụ cười, những lời anh nói...