Trời! Sao mà có những phim co dau 8 tuoi phan 6 con người độc ác đến vậy chứ, dù gì đi nữa thì đứa bé cũng là vô tội mà, nó cũng là giọt máu của gia đình anh mà vậy mà có thể từ bỏ một cách dễ dàng như vậy ư? Cái thai đã được 5 tháng, mà mấy người nhẫn tâm thế, em còn có thể lựa chọn như thế nào nữa đây, là một người phụ nữ, là một người làm mẹ em đành phải chấp nhận giữ lại đứa con cho riêng mình chứ biết làm sao nữa. Em không thể vì anh và gia đình anh mà bỏ đi đứa con tội nghiệp này, những lời tàn nhẫn của anh cho đến bây giờ vẫn hằn sau trong tâm trí của em đó là "trên đời này có hàng trăm hàng ngàn người phá thai chứ đâu chỉ có một mình em". Thật là khiếp sợ khi nghĩ tới điều đó, một người đã từng cho em yêu thương và từng chung sống hơn một năm trời rồi đến lúc có chung một đứa con lại có thể nói ra những lời như vậy đó.Rồi anh đem người phụ nữ đó đi nhà nghỉ còn gọi điện thoại về để khoe với em nữa chứ, tại sao anh có thể làm như vậy chứ? Đau lắm một người phụ nữ đang mang thai mà phải chịu sự áp lực về tinh thần như vậy đó, một mình em chịu đựng, một mình em đau khổ nào có dám nói với ai cũng không dám khóc nhiều vì sợ ảnh hưởng tới con, không dám "xóc" vì sợ con sau này nó phát triển không tốt, tất cả những ấm ức tủi nhục đều phải gồng người lên để mà chịu đựng. Còn anh thì sao vẫn sống thoải mái vui vẽ hạnh phúc với người phụ nữ khác, đời liệu còn tồn tại nhiều người như anh nữa không hả anh?

Em vẫn còn phim co dau 8 tuoi phan 6 nhớ là lúc em mới mang thai anh rất là mừng và tối nào cũng áp sát mặt vào bụng của em, em hỏi anh làm gì thì anh trả lời rằng "anh nói chuyện với con" , mà tại sao trong chóc lát anh lại thay đổi trở thành một người đàn ông độc ác như vậy vì cái gì chứ?Thời gian trôi thật là nhanh rồi cũng đến ngày em sinh con, ngày con trai chào đời lúc nó vừa lọt lòng nó đã cất tiếng khóc rất to, mặc dù rất đau nhưng em lại quên đi sự đau đớn đó khi nghe tiếng khóc của con và người đầu tiên em nghĩ đến đó cũng chính là anh, người đàn ông đã quá tàn nhẫn với em, giá như lúc đó anh được nhìn thấy con và được nghe con cất tiếng khóc chào đời thì chắc anh sẽ rất vui. Vì em nhớ có lần anh chở em đi khám thai và hôm đó đã gặp một ca vừa sinh xong thì bác sĩ đã kêu người chồng vô bế người vợ lên phòng hồi sức thì anh liền nói đùa với em là "mai mốt sinh con thì đi một mình đi nhé", em cười và nói là "lúc em sinh con em muốn anh ở bên cạnh thôi" nhưng không ngờ những ngày tháng hạnh phúc đó đã quá xa rồi bây giờ đây chỉ còn một mình em với con, nhìn con mà nước mắt em cứ tuôn rơi thật là tội nghiệp đứa con bé nhỏ, tôi nghiệp cho số phận của nó chưa kịp chào đời thì đã bị cha bỏ rơi. Những ngày tháng đầu mới sinh em buồn biết bao muốn khóc thật nhiều nhưng không dám khóc vì người ta nói mới sinh con mắt đang còn yếu nên không được khóc vì khóc nhiều sẽ dẫn đến mù mắt chính vì vậy mà em không dám khóc. Cứ nhìn con mà tội lắm tội vì em đã không cho nó được một người cha tốt, không cho nó có được tình yêu thương của một người cha. Để rồi cuộc đời của nó phải sống trong bất hạnh.Em vẫn còn nhớ cái ngày em đã đến nhà anh cầu xin anh và gia đình anh hãy nghĩ tới đứa bé trong bụng em mà suy nghĩ lại nhưng thật là thất vọng khi nhận được câu trả lời của anh và gia đình anh là hãy phá thai đi. Chính vì vậy mà em quyết tâm phải sinh con ra thật khỏe mạnh và nuôi dạy nó thật tốt để cho anh và gia đình anh sẽ hối hận vì đã đối xử với mẹ con em như thế nào?