Và thời gian cứ thế phim co dau 8 tuoi trôi đi. Tôi lớn lên, còn ba tôi già đi. Dường như tuổi tác khiến con người ta thay đổi. Ba tôi cũng khác đi, có lẽ vì thế mà tôi cũng dần quên cảm giác tổn thương ngày trước. Trước kia, đó là vết thương còn giờ đây nó đã trở thành sẹo. Hơn 10 năm rồi còn gì nữa. Nhưng dù là 10 năm, 20 năm, 30 năm hay bao nhiêu lâu nữa, vết sẹo ấy cũng không thể biến mất, và những kí ức kinh khủng ấy vẫn tồn tại trong tôi, nó vẫn lẽo đẽo sau tôi không buông tha.Tôi vẫn khóc vì những câu nói chạm tới những thước phim ấy, vẫn chỉ có tôi bị dằn vặt... Nhưng tôi nghĩ mình cũng đã mạnh mẽ hơn rồi! Câu chuyện này là một phần cuộc đời tôi và chính tôi cũng không biết kết thúc của nó sẽ như thế nào...Nhưng dù vậy, cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, tôi, mẹ tôi và ba tôi cũng vậy, đều phải tiếp tục cuộc sống gia đình này...Nếu là tôi bạn sẽ chọn một gia đình tan vỡ hay một gia đình đang cố gắng hàn gắn những vết nứt kia? Chắc hẳn là lựa chọn tốt đẹp hơn rồi, đúng không? Và câu trả lời của tôi cũng vậy.

Ngay trong cách nói chuyện, đưa ra phim co dau 8 tuoi phan 6 một status hàng ngày con cũng đã làm theo cảm hứng rồi. Và con biết mình đang lớn, con nhận thức được đúng sai nhưng con không hành động được. Đơn giản qua việc online facebook tốn quá nhiều thời gian, biết rõ mà con vẫn không từ bỏ được việc online facebook đều đặn mỗi ngày. Thế rồi con bắt đầu tán gẫu chat chit quá đà giết chết thời gian một cách uổng phí.Đi học về, con cũng chỉ làm và thực hiện nhưng gì thầy cô giao, không mày mò tìm tòi gì thêm. Mẹ nói: " Vì sao nhà đã có điều kiện để con tận dụng đầu tư học hành mà con không tận dụng? Vì sao con nhà người ta thiếu thốn cái này cái kia mà vẫn chăm đầu vào học? ". Mỗi lần mẹ nói con như điên lên và chỉ muốn ngăn nó vào tai mình. Con đã cảm thấy gò bò và mẹ đang áp đặt con so đo với người khác. Đến lúc này con đã biết mẹ làm vậy là vì ai , là vì chỉ muốn con giỏi hơn bạn hơn bè. Con nhận ra không phải là quá muộn phải không mẹ?Ba mua điện thoại cho con để rồi ngày nào con cứ rảnh là cầm khư khư nó. Ba đã tức giận và nói: " Tau mua điện thoại không phải để làm hư cuộc đời mi. ". Con buồn và khóc , tiếp tục gieo vào đầu những dòng cảm xúc sai lầm: "Vì sao như mình mà bạn bè lại được dùng điện thoại thoải mái không bị nói tiếng nào, được thức khuya tán gẫu bình thường mỗi đêm? ". Lúc đó, con đã không nhận ra ba làm vậy chỉ muốn tốn cho con, ba không gò bó, ba sợ con thức khuya mất sức khoẻ, sợ con mất sức không thể tập trung vào bài vở. Để cho đến giờ con cảm thấy hội hận.