Dạ, cháu gọi hỏi thăm thôi, cháu phim han tinh khong quen sẽ gọi lại sau", vội vã cúp máy, tôi bỗng nhiên thấy mình bộp chộp làm sao, nhưng giọng nói của người phụ nữ ấy lại khiến tôi thấy như mình bị bắt thóp đâu đó.Tôi mang nhiều suy nghĩ nhưng không có cái nào gần giống cái nào, tôi dừng mọi suy nghĩ và ngủ thiếp đi lúc nào không hay, tuy vậy trong giấc mơ hãy còn điều gì đó đeo bám tôi. Tôi tỉnh dậy lúc sáu giờ chiều, uể oải ăn xong bữa cơm tối, lên bàn học từ bảy giờ tới chín giờ, tôi cố gắng kéo tất cả sự việc bủa vây mọi suy nghĩ, tôi hoàn toàn không muốn trở thành một đứa thơ thẩn chỉ biết nghĩ về những điều tiêu cực không đâu vào đâu. Sáng nay là chủ nhật, nên tôi tự cho phép mình nằm xoài lâu hơn, chắc tôi sẽ thôi thắc mắc cho đến khi cậu đi học lại, những một tuần sao mà dài quá. Tôi cứ nhìn chằm chằm vào cái điện thoại suốt thời gian ấy, sự do dự mâu thuẫn và nhiều cái lẫn lộn đang muốn xé toạc đầu óc tôi ra. Điện thoại reo.

Đây sao?", tôi hãy còn ngơ ngác định hình phim han tinh khong quen lại cảnh quan trước mắt, không hiểu làm sao tôi quay lại được thực tế nhanh như vậy. Muôn hình vạn trạng câu hỏi vùn vụt lao đến tôi như những mũi tên sắc nhọn và hung hãn, tôi trôi tuột mất cảm giác lúc nào không hay. Chẳng lẽ có ai đó đang ở đây, người đó chắc hẳn không liên quan đến tôi. Là cậu?hay chính bản thân cậu đang có vấn đề gì phải vào đây sao?!Tôi theo cậu một cách vô thức, đi qua bao dãy hành lang tôi không còn nhớ nữa. Chính xác là lúc đó đầu tôi là một khoảng trắng vô định. Tôi chỉ đang bước theo cậu. Cậu dừng lại trước một căn phòng và nhẹ nhàng đẩy cửa vào, tôi tỏ vẻ ngập ngừng, giờ đây mọi việc đối với tôi thật quá khó khăn. Hình ảnh cậu đưa tay nắm lấy bàn tay tôi và kéo nhẹ tôi một cách khích lệ đến bây giờ tôi vẫn có nhớ rất rõ, như mới hôm qua. Bàn tay cậu vào lúc ấy như ẩn chứa một sức mạnh cực kỳ ghê gớm và thật sự to lớn.Thật sự mà nói, tôi không thể nhớ rõ về những mẫu đối thoại giữa tôi với cậu, tâm trạng tôi rối bời. Và cậu lại âm u như những ngày mưa tháng sáu, chậm rãi, run rẩy nói về tuổi thơ ấu theo kiểu một người lớn tự sự về sự nghiệt ngã của cuộc đời. Tôi đã quen với việc nghe cậu kể chuyện, nhưng chưa bao giờ tôi quen với hình ảnh một câu trai đang thổn thức giấu tiếng nấc nghẹn ngào trước mặt một cô bạn cùng tuổi, một cách khó nhọc và bất ổn đến thế.Cha mẹ cậu không còn muốn sống với nhau nữa, đó là vào năm cậu lên bảy. Khi ấy, sự mất mát trong cậu được ví như mất người thân và mất cả một người bạn tri kỷ, vì mẹ cậu luôn bận rộn với hàng mớ công việc, kế hoạch của riêng mình. Chỉ có người cha, khốn đốn mới vừa mất việc làm, luôn ở bên cùng tất cả tình cảm chân thành của ông, làm cậu thấy cậu là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên đời. Sau cùng, ông vẫn ra đi, vì luật pháp đã quyết định đứa trẻ nên được ở gần mẹ, và mẹ cậu là một phụ nữ giỏi giang đủ sức bảo bọc cho con, không gì viên mãn hơn.