Nhưng rồi, những lúc ngồi phim khuc hat mat troi vào bàn học hành tập trung mà vẫn không giải được mấy bài Toán hay trả bài tiếng Anh mà điểm số bết bát, nó cũng day dứt về nhưng điều mà anh Sand nói lắm. Đúng là nó ít khi tự học, thích dựa dẫm, lại quá ỷ lại vào vận may nữa chứ.Thế rồi nó lại quay ra ân hận khi dập máy đường đột và bất lịch sự như thế, chả trách anh giận nó mà không thèm liên lạc lại, mà giờ này có muốn lên xin lỗi anh cũng có được đâu, nó trong phút nóng giận đã xin bố cắt net rồi. Lúc đầu, cả nhà không ai tin nổi, trố mắt nhìn nó, rồi vui vẻ gọi điện ngừng cung cấp dịch vụ mạng trong tâm trạng mừng vui phấn khởi khi tưởng nó đã thông suốt để chuyên tâm học hành. Hết cách xin lỗi thật rồi ...Trước giờ vào lớp, nó vào hiệu sách mua quyển Từ điển theo đúng lời anh dạy, đang hớt hải chạy vào trường thì nghe tiếng bác bảo vệ gọi giật lại: "Này, bí thư 12A5, có bưu phẩm cho bạn Linh lớp cháu này!". Nó đứng ngẩn tò te một lúc, trên đời này mình cũng có vinh dự được nhận thư tin sao, hay là bom đe dọa của những sỹ tử thi cùng trường với mình??!

Anh rất mừng vì cho đến ngày anh phim khuc hat mat troi gửi bưu kiện về Việt Nam thì đã tròn 6 tháng anh em ta kết nghĩa vườn đào. Anh vinh dự lắm khi có một cô em gái ngoan ngoãn, nghe lời và năng động như em, nhất là khi anh nhận làm gia sư cho em, anh thấy mình có một trọng trách thật nặng nề và cao cả. Anh tự hào lắm khi được là người chia sẻ và thông cảm những mệt mỏi lo lắng của em.Ngay cả chuyện em lười học, anh cũng đã từng trải qua quãng thời gian vất vả như thế nên anh hiểu hết chứ, thậm chí anh suýt nữa đã rớt học bổng vì điều này. Thật may mắn là khi ấy, mẹ anh đã kịp phát hiện ra, mẹ chỉ nói một câu với anh rằng: "Con sẽ như thế nào khi cả thế giới này lao về phía trước còn con thì không?", và anh đã ngay lập tức thức tỉnh.Nghe xong những lời em nói, anh mới thấy em đúng là phiên bản của anh 4 năm về trước, và anh đã trách em bằng tất cả những gì anh đã tự trách mình mỗi khi nhớ về những ngày tháng đó. Vậy mà anh đã vô tình quên mất là em rất cả nghĩ, nhạy cảm và cũng không đến mức để anh nói nặng nề như vậy. Em cũng biết nghĩ phải không, chỉ là em chưa thấm nhuần sâu sắc thôi, chỉ cần một lời động viên như câu nói của mẹ anh là đã đủ để em hiểu hết rồi, thế mà anh đã không tâm lý được như mẹ.Cái âm thanh dập máy và sự biến mất của em làm anh giật mình đấy, lúc đó anh mới nhận ra mình đã quá đã. Anh nhớ là em đã từng kể với anh, mỗi khi em giận ai là sẽ giận rất dai, dù sai hay đúng người ta cũng phải xin lỗi trước, và xin lỗi là phải có quà, đúng không? Quyển sổ đúc rút những kinh nghiệm học tiếng Anh này đã theo anh suốt cả 3 năm cấp 3 và Đại học liệu có đủ để khiến em bớt giận anh không?"