ớ cũng muốn ngoắc tay phim khoanh khac hanh phuc như bọn trẻ - tôi gượng cười, không muốn mình lại là gánh nặng của cậu ấy. Tôi vốn dĩ là thế, chẳng thích bị ràng buộc, cũng không muốn ràng buộc ai. Cậu ấy muốn làm gió trời cơ mà, cứ để cậu ấy tự do bay đến những nơi cậu ấy thích. Giữ gió ở lại, là ích kỷ.Quân cười, chìa ra những ngón tay thon dài: Cậu là con nít đấy à?Chúng tôi cùng cười, nụ cười giòn tan vỡ ra trong một chiều hạ nhiều gió. Dẫu biết là sẽ xa thật xa nhau, dẫu biết là thời gian sẽ làm thay đổi nhiều thứ. Nhưng tôi tin vào cậu ấy, cũng như tin vào chính mình. Lo gì chứ, chúng tôi là gió trời mà, chúng tôi còn trẻ mà.Dù mới biết vài bài đơn giản thôi nhưng tớ muốn thổi cho bọn trẻ nghe. Tớ nhập hội với cậu luôn. À...tớ nhắn tin rồi, đám nhí nhố kia đang đến đấy!Bỗng nhiên, tôi thấy lòng nhẹ bỗng. Cuộc đời này tươi đẹp quá. Dù Quân ở cạnh tôi hay bay sang nước Mỹ, dù tôi có là bà Song hay không, thì bầu trời mùa hạ vẫn cứ xanh lơ, thì nắng vẫn cứ lung linh, thì gió vẫn lãng đãng phiêu bồng, thì bên cạnh tôi vẫn có những người bạn tuyệt vời, thì tôi và bọn trẻ vẫn là chị em thân thiết. Cuộc đời tôi còn gắn chặt với biết bao người, còn có những thứ vô cùng quý giá. Sao tôi phải khóc khi cuộc đời này đáng cười như thế chứ? Này, hôm qua tớ gặp thằng Minh ở lớp Hóa, nó có gửi quà sinh nhật cho cậu, nhưng tớ không lấy, tớ bảo thích thì tự đưa, xem chừng nó mê mẩn cậu rồi!Tôi ngượng ngùng, nói nhỏ.

Ngay từ những buổi học thêm hóa phim khoanh khac hanh phuc đầu tiên, tôi đã "để ý" tới cậu bạn ngồi cùng bàn có chiếc ba lô đỏ. Chúng tôi nhanh chóng trở nên thân thiết. "Ba lô đỏ" tên là Hải, học siêu giỏi và mặc áo sơ mi thì đẹp kinh khủng. Tôi rất mến cậu ấy, nhưng tuyệt đối không có ý định tiến xa hơn. Cả hai đều đã có gà bông và tôi sẽ không bao giờ từ bỏ mối quan hệ đang khá tốt đẹp để theo đuổi một thứ không chắc chắn. Chúng tôi chỉ là những người bạn tốt của nhau. Vậy thôi.Mọi chuyện bắt đầu trở nên khó kiểm soát khi mà Quang, gà bông của tôi chuyển sang trường mới vào đầu năm học. Cậu ấy "bơ" tôi một cách thường xuyên và không có lí do. Những lần trà sữa vắng mặt, vài buổi chiều cuối tuần một mình tôi đứng chờ cậu ấy trước quán cà phê quen của hai đứa... Giữa chúng tôi đã xuất hiện những khoảng cách lờ mờ, những vết rạn nứt đầu tiên. Những vết rạn không nhỏ, đủ để lời chia tay được nói ra một cách nhẹ nhàng.Tôi vẫn nhớ đó là một buổi sáng chủ nhật, thường thì theo lịch Quang sẽ học thêm lý ở thư viện. Hơn chín giờ sáng, mây đen kéo đến dày đặc bầu trời. Chắc nhẩm lớp cậu ấy đã tan, tôi mang theo một cái áo mưa mỏng đứng dưới tán cây bằng lăng trước cổng thư viện. Quang đi xe đạp, nhưng không phải một mình như thường lệ. Ở bên cạnh, người đang nắm chặt lấy đôi bàn tay của cậu ấy - là Hiên. Tôi biết Hiên qua vài lần vô tình bắt gặp bạn của Quang trên phố. Và cậu ấy đã giới thiệu Hiên với tôi. Đó là một cô gái trắng trẻo có cặp mắt đen láy và đôi lông mày thanh tú. Cô ấy ngồi chung xe với Quang, ở yên đằng sau - chỗ mà đáng lẽ là dành cho tôi. Quang không phủ nhận. Trong quán cà phê đã biết bao lần chúng tôi từng ngồi, tôi quay mặt nhìn ra ngoài ô cửa kính trong suốt. Giọng nói quen thuộc của Quang vang lên.