Những ngày tháng 9, nắng phim co dau 8 tuoi thôi không còn khẽ xuyên qua ô cửa sổ nhà Ngân nữa. Chỉ còn những giọt tí tách lăn dài thành vệt trên kính, nhòe đi phố xá ngoài kia, không ngớt.Ngân giam mình trong căn phòng nhỏ, để mặc cho những cảm xúc trào lên nghẹn ở cổ họng. Đắng. Chát. Và thật mặn. Ngân ngắm rất lâu, rất lâu chiếc vòng tay ấy, đã xỉn màu, không nguyên vẹn như ban đầu, những hạt ngọc đính lên mặt dây cũng mất đi nhiều. Nhưng Ngân chưa từng tháo, cũng không bao giờ nghĩ sẽ tháo ra được. Vì, đó là qùa của Huy, dù chỉ trong lúc cao hứng nhất thời, lúc Ngân vòi vĩnh bằng được để có trong một lần đi hội chợ cùng nhau. Vì, nó đã từng theo Ngân trong suốt những năm tháng quen Huy, và yêu Huy lặng thầm. Có lẽ Huy biết, hoặc có lẽ Huy cũng chẳng biết, thì tình cảm đó, đối với Huy mà nói, vẫn chỉ có thể là tình bạn, một người bạn đúng nghĩa. Quãng thời gian 3 năm, giờ cũng như bong bóng xà phòng tan nhanh trong chớp mắt, mà Ngân cứ cố gắng huyễn hoặc mình là sẽ mãi mãi. Mãi mãi ư? Mãi mãi là bao nhiêu lâu?...

Đã một tháng tròn không gặp Huy, mọi thứ phim co dau 8 tuoi đột nhiên mất trọn trong một ngày, là tình yêu, là sự tin tưởng nơi Huy. Mà đến cuối cùng, Ngân nhận được chỉ là lời nói khiến Ngân đau lòng và tổn thương thật nhiều. Những ngày ấy, Ngân đã không đếm hết được bao nhiêu đêm phải ướt gối, bao nhiêu đêm nhìn điện thoại chỉ để mong ngóng một cái tên hiển thị nơi màn hình rồi lại thầm mỉa mai bản thân thật cố chấp, rồi lại trách Huy vô tâm đến vô tình. Có lẽ Huy ổn, có lẽ Huy đã không còn quan tâm nhiều đến một con ngốc ngày ngày chờ đợi Huy. Đúng rồi, Huy quay lại với tình cũ, Huy hạnh phúc, Huy vui vẻ, Huy là Huy của những ngày cũ. Còn Ngân? Ngân cũng mong lắm mình sẽ ổn! Mà chẳng thể!Ngân đã định hôm nay tự thưởng cho mình một ngày chỉ ngủ và ngủ. Đêm qua Ngân hình như thức trọn cày nốt những bộ phim còn xem dở, mắt cũng gần như là thâm quầng. Thế mà, Huy lại tàn nhẫn cướp đi bằng những hồi chuông réo rắt. Ngân nổi đóa lên, gần như hét vào điện thoại.Ngân tỉnh cả ngủ, trở mình đi đến cửa sổ. Mưa. Vẫn là một ngày mưa khắc khoải. Ngân làm sao lại không biết được Huy đang muốn và nghĩ gì cơ chứ!Mưa và Lou , với Huy, đặc biệt lắm. Ở đó có những kí ức làm Huy đau nhói. Huy thôi không nhắc về cô gái đó, nhưng Ngân biết, cậu không phải đã quên, mà, cố gắng không tự làm tổn thương bản thân mình nhiều thêm nữa. Vì Huy yêu, yêu tha thiết.Cô gái ấy tên Đan. Nhẹ nhàng bước vào tim Huy rồi như một cơn gió thổi ngang qua, không hề vướng bận. Nhưng Huy vẫn mải mê, Huy không ngừng nhớ, không ngừng nghĩ cho dù cô ấy lừa dối, cô ấy cùng người khác trong khi quen Huy. Huy vẫn thường bảo với Ngân rằng trong những hoàn cảnh đó, Huy sẽ tự tin mà đi tới trước mắt hai người đó mà bình tĩnh phán ra một câu rằng:" Mình chia tay đi em!". Nhưng có ai đoán trước được điều gì, khi Huy là nhân vật trong" tấn bi kịch". Vậy mà ngoài cái nắm đấm tay nổi gân xanh thu vội vào trong tay áo, kéo Ngân chạy đến quán rượu uống đến say khướt thì Huy chẳng hề làm gì nữa. Những ngày ấy, Huy thay đổi. Có lẽ khi con người ta đau đớn quá, họ thường chọn cách làm mới mình để không buồn, không yếu đuối, để không bị nhìn như một kẻ thất tình cần thông cảm. Thế mà càng ngày càng phản đi tác dụng mình muốn có. Huy ôm ấp kỉ niệm trong những ngày mưa, ở Lou, cùng với Ngân, cho đến khi giọt café cuối cùng cũng chẳng còn nữa mới chịu về.