Anh luôn mong em sẽ sống tốt, biết tự phim co dau 8 tuoi chăm sóc cho bản thân, sống yêu đời và vui vẻ và… quên anh đi để bắt đầu cuộc sống mới với một người đàn ông mới – người mà anh cho rằng anh ấy tốt hơn anh. Có lẽ sẽ là như vậy, em sẽ làm vậy nhưng chưa phải là lúc này, chắc chắn không phải lúc này. Em muốn mình trưởng thành hơn, em muốn chung thủy và kiên nhẫn với một điều gì đó có ý nghĩa với em hơn là vội vã tìm kiếm một điều mới mẻ khác để lấp đầy khoảng trống. Em đã tìm thấy một mục tiêu để theo đuổi để phấn đấu. Có thể trước kia em yếu đuối hay mè nheo. nhưng bây giờ anh thấy đấy, em vẫn ổn vẫn dành cho anh một thứ tình cảm chọn vẹn như ta chưa hề xa cách.Chỉ là đôi khi em nhớ anh rất nhiều, nhiều lắm!Anh không ở trong tình cảnh ấy nên không thể nào hiểu được nỗi buồn của em! Đúng là anh không hiểu em, nên mới thô lỗ đến vậy! Anh thật ngốc! Em buồn, em không vui và có thể trút tất cả những thứ đó lên anh. Em giận vì sự ngốc nghếch của anh, em có thể nổi cáu, có thể mắng anh. Nhưng giá như anh đừng bao giờ đối xử với em như vậy! Em bước qua anh, đơn giản và nhẹ nhàng, như thể trước mắt chỉ là một người xa lạ nào đó… Ánh mắt của em nhìn anh, vì sao, vì sao lại lạnh lùng, xa lạ đến thế? Chỉ vì lời nói thiếu suy nghĩ và hành động đó của anh thôi…

Anh đã từng nghĩ rằng anh có thể làm những điều thật lãng mạn để em luôn vui vẻ! Nhưng anh thật vô dụng! Lúc em cô đơn nhất, buồn phiền nhất, em cần một bờ vai, một phim co dau 8 tuoi người có thể chia sẻ nhưng anh lại không ở đó, chỉ đơn giản là ở bên em thôi! Em vốn trầm tính nên chỉ muốn anh ngồi bên cạnh em, mà không nói gì, bên nhau trong sự im lặng, để rồi tự hiểu nhau qua ánh mắt, cảm xúc của mình. Em chỉ mong vậy thôi. Vậy mà anh cũng không làm được! Để rồi anh chỉ có thể nói với em những câu vỗ về, có thể nói, là vô tích sự nhất, chẳng những không giúp em bớt buồn mà ngược lại, chỉ khiến em thêm bực mình! Em không thích sự ồn ào ở anh, không thích sự kiêu hãnh của anh khi có em, em không phải là món hàng để anh có thể quảng cáo đến mọi người, em không thích sự áp đặt của anh, phải làm những gì anh baỏ, em cần có bạn bè, tự do cá nhân, cũng không thích anh kể với mọi người về những việc anh làm cho em, điều đó em muốn tự được cảm nhận. Anh à, tình yêu là sự hy sinh, sự chờ đợi mà không cần được đền đáp, chỉ mong nguời mình yêu được hạnh phúc thì cũng yên lòng. Người mà em thích phải chính chắn trong suy nghĩ, nghiêm túc trong hành động, biết chờ đợi trong im lặng và đừng bao giờ giả dối đối với em. Còn điều gì ngốc nghếch nữa mà anh đã làm? Một lời nói, tin nhắn, mà anh, trong một phút thiếu suy nghĩ nhất, đã thốt ra, đã gửi cho em! Để rồi bảo em hãy quên nó đi, xem như là chưa xảy ra, làm sao có thể quên đuợc khi anh đã mang đến cho em một vết thương lòng? Hối hận mà có tác dụng gì khi anh đã khiến em thất vọng? Anh đáng mắng trăm ngàn lần vì sự vô tích sự ! Luôn tự nhận là mình quan tâm đến em, nhưng thực ra, anh chẳng hiểu chút gì về em cả! Anh không hiểu em đủ để biết khi nào em buồn! Anh không hiểu em đủ để biết cách giúp em thóat khỏi ưu phiền! Anh không hiểu em, không hiểu chút gì về em cả…Anh đã không nghĩ đến cảm nhận của em, anh chỉ làm theo cảm tính của mình, anh có biết là đã vô tình làm em đau lòng lắm không? Anh đã hành động như vậy để cố níu kéo em lại chăng?