Vì không muốn Anandi phim co dau 8 tuoi đau buồn nên cả gia đình nhà chồng đã giấu cô chuyện Jagdish đòi phân chia tài sản. Chỉ tới khi Anandi vô tình bước vào căn phòng có mặt vợ chồng Jagdish, Gauri và mọi người trong nhà, cô mới biết sự thật.Vẫn là những cuối tuần, uể oải đánh thức mình bằng những bản nhạc cũ và nỗi nhớ người xưa. Lòng trống rỗng lạ kì nhưng không tìm nổi một nơi để chia sẻ, chẳng biết phải kí gửi những nỗi niềm chết lặng này vào nơi đâu…Ta sẽ thuộc về ai, và ai sẽ thuộc về ta? Những cuối tuần có chịu đón ta về trong an yên thực sự. Bỗng nhiên thèm thuồng một cái ban công cũ kĩ, quán vắng lạ kì, hai ly café và những giọt đắng, nghe nhạc buồn, ta yên lặng và thổn thức cùng nhau.Rồi lại thèm những bình minh có người đánh thức mình bằng thương yêu, một chiếc hôn chậm lên môi lem nhem mùi hạnh phúc.Thèm một bữa sáng nghiêng đầu vào một nửa cuộc đời còn lại, khúc khích cười và khúc khích yêu.Ta thèm luôn cả những cuối tuần không cần hứa hẹn nhiều, những cuối tuần giản đơn và hồn nhiên như phải thế. Một bờ vai quen đứng chờ ta cùng dạo phố, lãng đãng ngày dài, cuối tuần trôi chậm thôi!Và giờ ta vẫn ngồi đây, ngẩn ngơ với ngày với tháng. Một, hai, hay ba cái cuối tuần nữa… vẫn trống rỗng một mình và vơ vẩn với chỉ mình ta!

Tháng Năm, thấy phập phồng trong phim co dau 8 tuoi lồng ngực một cảm giác rất lạ: nhoi nhói, hồi hộp, lặng im và mằn mặn. Ai đó nhắc nhỏm mùa chia tay. Không, không, chẳng phải chia tay đâu, đúng vậy chứ? Vậy nên, cố gắng đặt bút viết cho một tháng Năm mùa ở lại…Tháng Năm, ở lại đó, nụ cười này, ánh mắt kia, giọng nói nọ của bạn bè tôi. Những buổi trưa đạp xe vội ra cổng trường mua bánh mỳ hay gói xôi ăn tạm để nhanh vào học đầu chiều, rồi rút cục vẫn bị muộn vì mải la cà cóc dầm, xoài dầm, nem chua rán... Bị cô mắng, nhưng chẳng dám cãi lại đâu. Cả lớp cười trêu chọc, chỉ biết ngại ngùng đứng nép vào nhau. Ai đó nói rằng học trò bây giờ khác lắm, nhưng hình như vẫn là học trò của muôn đời vẫn thế. Ký ức học trò của những lần muộn học ở lại mãi…Tháng Năm, ở lại đó, mối tình ngây ngô đầu đời của một tình yêu chớm ngỏ. Bắt đầu vào một ngày hè nắng dịu, rồi vào một ngày đầu hạ nắng hanh, vạt nắng trong hong vỡ những ưu phiền. Cứ thế, một nỗi lòng khép lại. Ký ức đầu đời của những cảm xúc không tên không tuổi, nhưng ăm ắp nỗi nhớ. Cho một kỷ niệm không rõ hình hài, mà ở lại mãi trong lòng đấy thôi.Tháng Năm, ở lại đó, những chồng sách cồng kềnh to nặng. Nhớ hết không sách vở nói điều gì, chỉ nhớ ở trang này, thức khuya dậy sớm nên ngủ gật, bị cô gọi kiểm tra miệng. Lại ở trang kia, bị thằng bạn chí cốt vẽ bậy, mà vẽ khéo thế nào mà cô bạn bàn trên lại “mê” ngay cơ… Hay là cuốn vở này được chép tỉ mỉ, bút xanh bút đỏ bút vàng đủ cả, vì thế mới là con gái chứ… Lớn lên, rồi sẽ lại được đọc thêm nhiều cuốn sách, nhưng còn ai sẽ tiếp tục đồng hành? Trang sách ở lại, áp mặt vào những trang sách cũ kỹ, thấy ngày vẫn vùn vụt trôi qua, chỉ có một thời “sách vở vui vẻ nhất cuộc đời” ở lại mãi…