Nguyên dừng lại trước thanh phim muu doan giau chắn, dồn chút dũng cảm còn lại và nhìn vào mắt Duy: “Đến giờ rồi…”. Một thoáng, Nguyên cảm nhận được cái rùng mình khẽ khàng của anh. “Em…” – Cô ngập ngừng. “ Không sao đâu!” – Duy ngắt lời cô, giọng khô khan – “Rồi chúng ta sẽ sống những cuộc sống khác. Ổn cả thôi mà em!”. “Anh hãy sống thật hạnh phúc!”. Duy khẽ mỉm cười. Khao khát lần cuối được siết chặt cô gái bé nhỏ mà mình yêu thương vào lòng, nhưng như một sự rối bời lạnh lẽo, anh chỉ đưa bàn tay lên, chạm nhẹ vào gương mặt Nguyên. Những đầu ngón tay tê cứng và lạnh buốt. “Em đi đây!” – Nguyên vội vã nói và quay lưng bước đi, cảm giác run rẩy còn ở lại trên gò má. Bỏ lại Hà Nội ở phía sau, cô sẽ thực sự ra đi và tìm một niềm đất xinh đẹp nào đó cho riêng mình, một thiên đường đầy niềm vui. Không còn là những khoảng buồn nhớ lặng lẽ chưa bao giờ được nói bằng lời, không còn là những giờ dài ở bên cạnh Duy, trăn trở giữa cảm giác yên bình và tội lỗi, không còn là căn nhà trống trải nép đằng sau cây xoài già nua thẫm lá hay những đêm lặng lẽ khóc một mình…Nguyên bước qua cánh cửa. Hình ảnh cuối cùng lưu lại trong cô là Duy, đứng quay lại vùng sáng, khuôn mặt khuất trong một mảng tối mờ. Ánh sáng hất ngược vào dáng đứng lạnh lùng và bờ vai anh là một bờ sáng. Mười bảy tiếng sau, Nguyên bước sang một cuộc sống mới, không còn Hà Nội, không còn Duy…

Là làn không khí lạnh buốt và trong vắt lúc sáu phim muu do an giau giờ sáng, ấm dần vào buổi trưa trong một ngày cuối tuần nắng nhẹ. Là những toà nhà kiến trúc Baroque cổ kính và trầm mặc hơn mỗi lúc về chiều. Là những trao đổi về bản thiết kế với cộng sự người Canada - một anh chàng cao lớn, da nâu, ưa nhìn với nụ cười thân thiện và thường đưa ra những ý tưởng bất ngờ. Là đường về với những viên gạch nâu đen như tiếng nói của một thời xa xưa lắm, cái mỉm cười chào người đàn ông hay bán loại hoa đồng tiền màu vàng nhạt và anh chàng giao sữa sáng sớm nhưng trở thành thợ cắt tóc lúc về chiều. Là tách cà phê Bicerin ở một quán ven đường gần Via Po với những ngôi nhà trắng trong khoảng sập tối trời mưa, ngồi nhìn người ta vội vã qua lại, người ta gắn chặt môi nhau dưới một tán cây ướt hay từ chối mua cho cậu bé của mình chiếc kẹo xanh đỏ rất lớn bày trong khung kính một cửa hàng tạp hoá. Là nụ cười cầu hoà trước vẻ mặt thất vọng khi từ chối cuộc hẹn tối thứ sáu với anh chàng đồng nghiệp Canada thân thiện và cao lớn kia. Là bàn tay trống rỗng mặc kệ cho gió lùa qua với cảm giác cô đơn không tả khi một mình bước dưới dãy đèn vàng Thái dương hệ ở Via Po lúc về khuya. Là chiếc khăn lụa mỏng màu mật ong đem từ Việt Nam sang, bay êm trong gió mỗi chiều đi ngược lên con dốc trên đường về. Là căn hộ tầng 15, chậu hoa không đặt tên hờ hững bên cửa sổ, một vài bức tranh nhiều màu trên tường, bữa tối đợi cha đến mười giờ đêm đã lạnh ngắt. Là xưởng vẽ của cha trong một con phố nhỏ ít người qua lại, chưa nguôi ngoai những bức tranh vẽ một người phụ nữ đẹp, đôi mắt màu nâu lấp lánh sáng và nụ cười dịu dàng như mùa Thu Hà Nội, một nụ cười - một mùa Thu mà với cả hai cha con nay đã quá xa vời….