Con chơi ở đây không được làm phim zippo mu tat va em ồn để mẹ làm việc, sau đó mẹ con mình sẽ cùng ăn tiệc tại đây.Nói rồi Yến đặt khoanh giò và hai kẹp chả vào chiếc đĩa sứ để lên bàn và khép cửa lại.Chiều muộn vợ chồng hai người con ông chủ đã đáp xe về, khách khứa cũng đến đông đủ, hai đứa cháu của ông chủ chạy nhảy, đùa nghịch ầm ĩ, khi bàn tiệc được bày ra, trời đã nhập nhoạng tối, đèn được bật lên, hai đứa cháu ông chủ mè nheo, vòi vĩnh bố mẹ đủ thứ, trong khi đó cậu con trai của Yến đang ngồi thui thủi một mình trong căn phòng kín, cậu không biết những gì đang diễn ra bên ngoài, rồi chẳng biết làm gì cậu liền lấy rẻ đi lau bộ bàn ghế trong phòng, cậu lau đi, lau lại dễ có đến hơn chục lần, nhìn đĩa thức ăn, cậu thầm nghĩ tới bữa tiệc cậu sắp được tham dự, nước miếng tứa ra, cậu cúi sát xuống chiếc đĩa, khẽ khịt mũi hít hà, cái mùi thơm ngậy đầy quyến rũ của hai kẹp chả vàng ươm làm cậu thêm ngây ngất...một giờ... hai giờ trôi qua... cậu nghĩ sao lâu thế mà vẫn không thấy có ai đến ăn tiệc nhỉ? Và mẹ sao lâu thế cũng chưa vào?...Cậu đã thấy đói cồn cào, hai kẹp chả thơm ngậy nằm ngay trước mắt làm cậu càng thấy đói hơn. Nhưng nhớ lời mẹ dặn, cậu chỉ dám dí mũi gần hơn để ngửi chứ không dám động đến chúng. Rồi cậu nghe có tiếng cười nói từ bên ngoài vọng vào, cậu dỏng tai lên nghe ngóng và hồi hộp, cậu nghĩ chắc là khách đến ăn tiệc với mình. Nhưng rồi tiếng cười nói xa dần, cậu không còn nghe thấy gì nữa, cậu rón rén tiến lại phía cửa, ghé mắt nhìn ra ngoài, nhưng cửa kín quá cậu không thấy gì cả. Căn phòng đã bắt đầu tối. Cậu trở lại ngồi vào chiếc ghế đặt gần đĩa giò chả, cậu khoanh tay ngồi yên lặng. Bóng tối không làm cho cậu sợ, vì cậu đã quá quen với cảnh ngồi hàng giờ trong bóng tối chờ mẹ về rồi.

Lúc này cậu thầm mong sao cho trời tối thật mau. Trời tối có nghĩa là cậu sắp được gặp mẹ và cậu sẽ được ăn tiệc ngay tại đây. Cậu lại tự nhủ :"Mình phải phim zippo mu tat va em ngoan, mình đã hứa với mẹ thế mà, mẹ ơi mau đến với con đi con ngoan mà!" .Cậu gục đầu xuống bàn cho đỡ mỏi và rồi cậu ngủ lúc nào không hay...Yến bận tíu tít, luôn chân, luôn tay, sắp đặt và đưa các món lên bàn tiệc, khi mọi người yên vị, ông chủ bỗng đảo mắt nhìn khắp lượt, như nhận ra điều gì đó ông vội đứng lên nói với mọi người: Xin lỗi mọi người, xin chờ tôi ít phút, tôi còn thiếu một vị khách đặc biệt!Nói rồi ông đứng dậy đi xuống bếp, thấy Yến đang tất bật với mấy món tráng miệng, ông liền bảo : Hãy để các thứ đó lại đã, thế cháu đâu rồi? đưa cháu lên nhà chúng ta cùng ăn thôi, xin lỗi cô, tôi bận tiếp khách thành ra không để ý tới cháu Dạ không dám phiền ông chủ...Ông cứ để mặc mẹ con em ạ! Cháu nó.. Không thế được, cô nghe tôi bỏ các thứ đấy đã, cháu ở đâu để tôi đón cháu lên!Nói rồi ông bật công tắc điện, xăm xăm đi đến căn phòng nơi cuối bếp, ông chủ mở cửa bước vào, cảnh tượng trong phòng khiến ông rất cảm động.Bên chiếc bàn cũ dường như đã được lau chùi rất kỹ lưỡng, cậu bé gục đầu, cằm tỳ lên hai tay khoanh trước bàn, trước mặt cậu là đĩa thức ăn, nhìn cảnh ấy ông chợt hiểu ra tất cả. Ông đứng sững trước cửa giọng thảng thốt:Khoanh giò và hai xiên chả vẫn còn nguyên trong đĩa đặt ngay trước mặt cậu bé. Từ phía sau Yến nhào đến bên con lay gọi. Cậu bé giật mình choàng tay ôm lấy cổ mẹ, mắt nhớn nhác nhìn ông chủ, nó hỏi mẹ với vẻ sợ sệt.