Lúc này tôi mới để ý, Nhi đang phim cau hoi so 5 ngồi một mình một bàn, trên môi nở nụ cười tươi rói, còn thằng Hoàng vẫn ngồi cạnh Nhi thì đang uất ức ngồi ở cuối lớp.Cậu ấy bất ngờ đi thẳng đến bàn tôi ngồi, nhìn nhỏ Huyền dịu dàng: Cậu có thể nhường chỗ này cho mình không?Tôi sửng sốt hết nhìn cậu ta lại nhìn cô giáo. Cô chủ nhiệm bình thường nghiêm khắc như vậy nhưng vẫn rất vui vẻ. Nhỏ Huyền vốn mê cái đẹp, nay bị đôi mắt sâu thẳm hút hồn, nhất thời ngây ngô gật như mổ thóc: Được, được, tớ nhường cho cậu.Tôi nhìn nhỏ Huyền trong lòng thầm đánh cược rằng sau khi thoát khỏi cái nụ cười mê hồn kia, thế nào nó cũng ân hận vì quyết định này của mình. Nhưng tôi cũng không còn tâm trí nào mà nghĩ cho nó. Giờ tôi nên lo cho chính mình thì hơn. Hà cớ gì lại chọn ngồi đúng bên cạnh tôi. Hại tôi phải hứng chịu ánh mắt hình viên đạn của lớp trưởng Hiểu Nhi và những đứa con gái còn lại trong lớp. Cả buổi học hôm ấy, mồ hôi tôi toát ra ròng ròng nhưng sống lưng lại lạnh buốt.

Cậu ấy ngồi xuống cạnh tôi và bắt đầu mở cặp lấy sách vở để lên bàn. Tôi chỉ dám len lén nhìn sang cậu ấy. Thi thoảng bắt gặp ánh mắt của cậu ấy, mặt tôi lại đỏ ửng lên. Tim đập thình thịch. Tôi thấy mình thật giống một tên ăn trộm tội nghiệp. Còn chưa trộm được cái gì đã bị bắt quả tang. Rồi cậu phim cau hoi so 5 ấy đẩy sang phía tôi một tờ giấy, trên đó là một nét chữ rất cứng cáp: “Gold sun”. Tôi nhăn nhó rặn ra một câu: Bếp ga hay bếp điện Gold Sun?Sắc mặt cậu ta chợt tái nhợt sau lại trở lên cau có như lần đầu tôi gặp, rất đáng sợ. Tôi buồn khổ không hiểu mình đã phạm tội gì.Giờ ăn trưa ở căng tin trường tôi thật sự rất vất vả, sau một hồi xếp hàng toát mồ hôi mới lấy được cơm, tôi đang loay hoay chưa tìm được bàn ngồi vì đông quá thì Huyền đã kéo tôi về dãy bàn cuối cùng. Hiểu Nhi và Minh Nhật đang ăn cơm cùng nhau, nói cười rất vui vẻ. Thấy chúng tôi đến, Hiểu Nhi sắc mặt đã có chút thay đổi. Nhỏ Huyền lại rất vô tư đẩy tôi ngồi xuống. Qua cách nói chuyện, dường như hai người họ biết nhau rất rõ. Suốt cả bữa ăn, tôi không nói lời nào, thấy mình và nhỏ Huyền thật giống kỳ đà cản mũiBuổi chiều thứ bảy, tôi vẫn phải ở lại dọn lá. Tôi tự an ủi mình: “Cố lên, nốt hôm nay nữa thôi. Từ lần sau xin chừa thói dậy muộn.Tôi đi mượn dụng cụ, lại ríu rít một lúc lâu với bác bảo vệ già vui tính rồi mới ngao ngán đi ra khu vườn nhỏ sau trường. Nói là nhỏ chứ số lượng lá chẳng nhỏ tý nào. Thật không phải tự nhiên mà người Anh ngoài gọi mùa Thu là “autumn” còn gọi là “the fall”. Đó là lý do tại sao ngày nào cũng quét mà ngày nào cũng chất đống lá như vậy? Khi tôi tới được khu vực lao động của mình thì phát hiện ra tôi không chỉ có một mình.Dưới bóng cây cổ thụ, Minh Nhật đang nằm trên thảm lá vàng khô, đôi mắt lim dim ngủ. Cả người toát lên dáng vẻ ung dung, ưu nhã. Gió thổi khiến tán lá lay động, những tia nắng rập rờn trên người cậu ấy càng làm sáng rõ làn da vừa bóng vừa mềm. Nhất thời không chủ động được, tôi đưa tay định bẹo vào cái má mềm mại ấy một chút. Tay tôi còn chưa chạm được vào thì đôi mắt cậu ấy đã mở to.