Hai người dần dần nói chuyện phim co dau 8 tuoi nhiều hơn. Tình yêu với những nốt nhạc, những bản đàn dường như đã kéo cô và anh lại gần nhau hơn. Ngày qua ngày, những câu chuyện không chỉ liên quan đến âm nhạc nữa, mà dần dần gắn với cuộc sống riêng, về những suy nghĩ và tâm tư của mỗi người…. Bảo Khánh kém anh 4 tuổi, là sinh viên Nhạc viện, khoa violin. Cô biết chơi đàn từ khi còn rất nhỏ và quyết định theo con đường nghệ thuật - không như anh, vì là người thừa kế của một tập đoàn lớn nên phải gác bỏ niềm đam mê của mình, chỉ chơi những khi rảnh rỗi. Cô gái ấy rất đáng yêu và thực sự dễ gần. Nói chuyện cùng cô gần như đã trở thành thói quen của anh... Vậy là hình ảnh cô gái không quen đó, dần dần đi vào tâm trí anh. Thỉnh thoảng, anh lại nghĩ đến cô, như nhớ về một điều xưa cũ, một cảm giác thân thuộc đã lâu... Anh thấy vui vì điều đó...Một chiều mưa, anh đến thăm cô như thường lệ. Vừa đến cửa phòng, anh bỗng dừng chân. Có tiếng nhạc réo rắt từ phía trong vọng ra… Là Sad violin.. Anh đứng lặng, ngắm nhìn cô. Với cây violin trên vai, trông cô thật tuyệt. Bàn tay uyển chuyển dịu dàng kéo cây vĩ qua lại. Từng chuyển động đầy khéo léo, âm thanh phát ra đầy tinh tế. Không gian như đọng lại trong khoảnh khắc anh trông thấy cô chơi violin. Tất cả như chìm đắm trong khúc nhạc đầy mê dụ. Những nốt nhạc lúc thánh thót, lúc trầm đục đi vào anh, chạm tới những ngõ ngách sâu thẳm nhất trong anh. Cái sắc sâu của âm điệu như cuốn lấy anh. Đã lâu lắm rồi, anh không thấy mình bình yên như thế, tim anh như lắng lại… Cả bản nhạc và cả người con gái đứng bên ô cửa sổ kia đã khiến anh say...

Những nốt nhạc cuối cùng của Kiss the rain phim co dau 8 tuoi đi lên. Anh rút điện thoại ra rồi soạn 1 tin nhắn mới: “Ngủ ngon em yêu. Và mơ về anh nhé.” Khẽ mỉm cười, anh đi về phòng, tắt đèn rồi lên giường nằm. Mãi không thấy hồi âm, chắc cô đã ngủ. Đêm nay, với anh sẽ lại là một đêm dài. Chẳng hiểu sao thời gian gần đây, mỗi lúc đi ngủ,anh cứ trằn trọc mãi rồi mới chợp mắt được. Lật mình qua bên này, rồi lại bên kia, cảm giác khó ngủ khiến anh mệt và khó chịu. Sao gần đây, cô ấy ít liên lạc với anh hơn. Những tin nhắn, những cuộc điện thoại vơi dần. Nhưng trái tim anh vẫn cảm nhận được những quan tâm, những yêu thương từ cô. Anh cứ thao thức mãi với những nghĩ suy về cô. Nhắm mắt lại, tiếng Sad violin lại vang lên, những hình ảnh khó phai ấy theo tiếng vĩ cầm ùa về trong anh… Một cái ôm từ phía sau nhẹ nhàng. Anh tựa đầu lên vai cô. Hương thơm trên người cô thoang thoảng trong anh. Một cảm giác thực sự dễ chịu. Cô không phản ứng gì, chỉ đứng yên trong vòng tay anh. Không gian không còn tiếng violin trở nên tĩnh lặng. Bên cửa sổ là anh và cô. Dường như hạnh phúc, vốn chỉ giản đơn như thế. Bỗng như sực tỉnh, anh buông tay ra Anh… Anh xin lỗi… Em đàn hay quá… Anh…Cô không nói gì, chỉ mỉm cười, nhận hoa của anh, rồi đi lại giường.Hai hôm sau, cô ra viện. Đưa cô về nhà, có cả anh và ba mẹ cô. Từ khi biết Khánh xảy ra tai nạn và phải nằm viện, ba mẹ cô đã quen với sự xuất hiện của anh mỗi lần đến thăm. Trong họ không còn cảm giác trách mắng vì anh đã gây ra tai nạn cho con gái họ nữa, thay vào đó là cảm động trước sự chu đáo và những quan tâm thực sự chân thành của anh.