Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tim đập loạn xạ, đầu óc quay cuồng, tôi không xác định được mình đang đứng hay ngồi nữa, trọng lực dường như phim khuc hat mat troi đi lên mạnh mẽ. Trong khoảnh khắc, tôi cảm giác như mình đang lơ lửng. Ôi trời ơi! Tôi không tin là mình lại bị mất bình tĩnh đến vậy… Bỏ ra coi! - Tôi hét lớn. Tớ còn muốn ôm cậu nữa, tớ muốn cảm ơn về quyển truyện… - Nam Long vẫn hí hửng. Dường như cậu ta quên mất ở đây là Việt Nam. Cả lớp đang dán mắt vào chúng tôi, nhưng quan trọng hơn cả là tim tôi… nó đang nhảy múa trong lồng ngực. Tôi dùng sức thoát khỏi cánh tay của Nam Long, một cúc áo dài bung ra, nhưng đó không phải là toàn bộ nguyên nhân làm tôi bối rối… Sorry… - Nam Long nhỏ nhẹ, tôi thấy mặt cậu ta đỏ lên. Tiếc là tôi không thể nhìn thấy bộ mặt của mình bây giờ, nhưng tôi tin chắc là nó đang rất thảm hại, bởi vì ngay lúc đó, tôi đã rất khó khăn mới có thể thốt lên được thành một câu: Nam Long, cậu nên nhớ… đây không phải là nước Mỹ. Xin lỗi… Tớ chỉ muốn cảm ơn, nhưng lại quên mất. - Nam Long đưa tay gãi đầu và nhìn tôi bằng cặp mắt buồn hối lỗi. Trong lúc này, có hàng chục cặp mắt đổ dồn về tôi, nhưng tôi chỉ muốn nhìn hoài đôi mắt ấy…

Nghe Nam Long nói “okie”, tôi thở phào một cái, có vẻ như cảm nhận cái đẹp của cậu ta có vấn đề, như thế lại càng hay cho tôi. Đắc ý, tôi hí hửng: May cho cậu phim khuc hat mat troi là Việt Nam sử dụng kí tự Latinh, chứ mà dùng chữ tượng hình như Trung Quốc hay Nhật chắc cậu khỏi viết. Tớ thấy cũng có mấy chữ tượng hình mà... - Nam Long ngơ ngác nhìn tôi, làm tôi cũng ngơ ngác theo. Tôi có biết viết chữ tượng hình nào đâu? Không lẽ tôi viết chữ Latinh mà Nam Long nhìn ra thành... chữ tượng hình? Đau lòng quá! Tôi nhanh chóng lấy lại cuốn vở của mình: Đâu? Có chữ tượng hình nào đâu?Nam Long nhanh chóng chỉ vào những chữ mà tôi viết tắt: “mặt trời” thì tôi vẽ hình tròn có ánh nắng chiếu xung quanh, “trái tim” thì vẽ trái tim… Trời ạ! Tớ viết tắt đó! - Tôi giải thích, rồi dùng bút xóa, xóa hình vẽ dùng để viết tắt, ghi lại thành chữ hoàn chỉnh. Nam Long có vẻ khá vui. Những bài sau đó, tôi cố gắng ghi chép thật nắn nót, cẩn thận và đầy đủ, vì tôi biết cậu ấy sẽ mượn vở tôi…Cậu biết “Tri nhân, tri diện bất tri tâm” là gì không?- Nam Long nhìn tôi bằng cặp mắt tò mò đáng yêu. Hic, toàn là chữ Hán Việt, tôi nghĩ hoài mà không ra. “Tri” là “tri thức” sao? “Nhân” thì là người, “người có tri thức, tri thức ở mặt, không có tri thức trong lòng”, nghe chẳng ra cái thể thống gì cả! Tôi nhìn Nam Long, cười méo xẹo: Tớ không biết… Cậu hỏi bạn khác thử xem. À, có Băng Tâm giỏi VăỒ, hai má cậu đang đỏ bừng lên kìa. - Nam Long cúi nhìn tôi ở một khoảng cách khá gần, khoảng cách đủ để tôi nhìn rõ mọi đường nét trên khuôn mặt cậu ta, đôi mắt thật đẹp, cái mũi thật đẹp, cái miệng, chân mày… Tôi đã bị thu hút mất rồi, không cần đặt tay vào lồng ngực cũng có thể nghe được tiếng con tim mình đang nhảy nhót. Những lúc mặt cậu đỏ như thế này trông dễ thương quá! - Nam Long vừa nói, vừa đưa ngón tay trỏ chạm nhẹ vào mũi tôi. Rất nhanh sau đó, cậu ta thôi nhìn tôi ở khoảng cách gần như vừa rồi. Tay mân mê một cây bút, Nam Long mỉm cười: Thật ra bây giờ tớ đang ước rằng cậu và tớ đang ở Mỹ.