Dương luôn phim co dau 8 tuoi thận trọng như thế, phải hỏi cặn kẽ từ đầu tới cuối. Dù sao lần này anh cũng là người đã bày ra cái trò đổi vai - lần duy nhất tôi không hề mong muốn. Anh là chủ trò chơi, quyền dẫn dắt đều là ở anh cả.Dạ chị ấy chỉ anh cho em mà”, con bé cười hì, không biết tôi đã thấy nhói thế nào khi nghe câu trả lời này của nó, “Chị ấy là... biết nói thế nào nhỉ...Tôi không muốn nghe tiếp nữa, chỉ biết mong là không phải những gì tôi đang nghĩ. Đây có thể chỉ là một fan của tôi và Dương, chỉ là...Người cũng đeo khăn màu tím!!Con bé reo lên, rồi rất nhanh chỉ tay về phía đằng sau nó. Tôi nghe tim mình đập mạnh, như là nứt ra và không thể chịu nổi một sức ép nào đấy. Tôi nhìn theo nơi ngón tay nó hướng về Phải. Chính là Nguyên. Chính là cô gái vẫn ở bên tôi suốt hai tháng qua. Cô ấy vẫn đeo khăn màu tím, miệng cười tươi, tay đang vẫy chào... Cô ấy chào Dương.Đây là lần đầu tiên họ chính thức gặp nhau. Nguyên gặp Duy hay là Nguyên gặp Dương?Nguyên. Không nhận ra tớ sao? Tớ là Duy... Tớ mới là Duy...Tôi nghĩ Dương đang nhìn tôi bằng vẻ thương hại. Còn tôi chỉ cúi đầu và nhìn chằm chằm xuống đất. Tôi thấy rất khó chịu, tôi thấy như bị phản bội, tôi thấy không thể thở được...

Tôi quát lên rồi hất mạnh tay Dương trước sự bàng hoàng của anh ấy. Đó là lần đầu tiên tôi từ chối sự an ủi từ Dương và làm Dương đau lòng. Chúng tôi phim co dau 8 tuoi sinh đôi, Dương đau thì tôi cũng đau, và tôi đau thì Dương cũng đau. Tôi thừa hiểu điều đó, tôi thừa hiểu mình không được làm tổn thương Dương. Nhưng tôi không thể hiểu được tâm trạng của mình lúc này nữa, chỉ biết tôi đột nhiên rất ghét trở thành Dương hay cái gì đó giống Dương, đột nhiên ghét cả Dương Tôi là tôi. Tôi là Duy. Tôi chỉ là tôi mà thôi.. Tôi bỏ chạy Lúc này thì tôi chỉ biết làm có thế. Tôi nghe thấy tiếng gọi đằng sau mình nhưng không thể nghe rõ được rốt cuộc đó là giọng của ai. NguyênChết tiệt! Tôi hy vọng gì chứNguyên khác biệt ư? Nguyên chẳng khác biệt. Cô ấy cũng không biết tôi là ai cả... Cô ấy cũng nghĩ tôi và Dương là một... Cô ấy cũng ngốc, cũng không thể phân biệt được đâu là Duy..Tôi là ai chứ? Thế nào là chính mình? Tôi chẳng là ai cả..Mệt mỏi, tôi ngồi sụp xuống, chẳng còn sức. Tôi nhận ra mình đã ở trên sân thượng của trường. Nhiều gió quá, và nó khiến tôi run rẩy...Tôi cố đứng thẳng, trèo lên cao hơn để nhìn xuống dòng người bé li ti ở phía dưới. Chỉ còn một chút nữa thôi là bước chân của tôi sẽ rơi vào không trung. Tôi cũng muốn thử cảm giác rơi từ đây xuống thì sẽ như thế nào, chỉ một lần thôi nhỉ. Nhiều người quá. Tôi thì chẳng là ai cả... Tôi còn chẳng định nghĩa được mình...