Những ngày qua em biết là phim man hon muoi anh tìm em như thế nào không? – Tôi nói nhưng vẫn để mắt ngoài đường. Em xin lỗi, vì đã giấu anh thời gian qua về chuyện đó. Em và Phú yêu nhau lúc anh ấy còn công tác ở Hà Nội. Vô tình hay sắp đặt, anh ấy bị chuyển vào đây, em đòi vào nhưng anh ấy không cho. Và khi em vào thì lại gặp anh... Thế còn những buổi tiệc? – Tôi thấy lòng tự trọng của mình đang rơi một cách thảm bại khi cứ mãi níu như thế.Đã có lúc em nghĩ mình yêu anh, nhưng rồi tình yêu đó… Em xin lỗi. – Hân cúi người, em lại giống như con mèo ủ rủ lúc trước.Không khí rơi vào khoảng lặng, Hân nhẹ nhàng đứng dậy. Khi nỗi thất vọng cứ dần dần rơi tí tách xuống đầu một gã trai đã đánh mất lòng tự trọng chỉ vì một người con gái thì cô đơn nhanh chóng nhận anh làm “đứa con hoang quý báu”. Tôi biết như thế nào là vừa phải cho điểm rơi của bản thân. Khi em bên tôi, chưa một lần tôi nhìn vào mắt em mà tự hỏi: “Em có hạnh phúc như tôi đang cảm thấy hay không”?. Một kẻ như tôi, rất đáng bị bỏ rơi…

Bên ngoài ô cửa kính, nắng vẫn rải phim man hon muoi đều như thế. Ngồi đây, tôi biết cô đơn đang hôn nhẹ lên trán mình, nhưng chắc chắn nụ hôn đó không vấn vương một nỗi buồn nào cả. Cứ để em làm những gì em thấy hạnh phúc. Vì tình yêu là chuyện của trái tim và mây ở đâu là chuyện của gió, phải không Hân?Nhưng ước cũng chỉ là ước thôi. Anh đã ra đi và mãi mãi không quay trở lại, em biết điều đó nhưng chẳng ngừng ước mong. Dù biết là đau nhưng không sao thôi nhớ, thôi thương…Trời bắt đầu vào đông, không khí hanh hao và lạnh lẽo bao trùm khắp con phố nhỏ. Em giơ tay ra, bắt lấy con gió mà nó chẳng chịu dừng chân, tuột qua kẽ tay, nhảy nhót cọ cọ vào làn mi em đang chờ bật khóc.Đã mấy đông xa anh rồi mà em không sao thôi nhớ,nhớvề một người chẳng còn là của em.