Không phải là ở bên nhau mãi mãi phim co len yeon doo như ta vẫn thề mà anh chỉ là lướt qua đời em như cơn gió mùa hạ thổi tan cơn nóng oi ả, làm dịu đi thời tiết khắc nghiệt đó rồi ra đi dứt khoát như lúc anh đến. Có vẻ như em đã trách lầm anh thay đổi, có vẻ như chúng ta ngay từ đầu đã là không thể. Anh không phải là dành cho em nhưng do em cứ muốn níu kéo cái hơi ấm nhỏ bé đó, em không muốn mất đi nên mới không nỡ buông tay anh ra thôi.Em sai rồi phải không anh?Khi hết nhiệm vụ anh phải đi tìm người dành cho đời mình, em không thể ích kỷ níu giữ anh mãi. Người đó cũng chờ anh như cái cách em chờ người dành cho đời em đúng không? Cô ấy thật hạnh phúc vì cô ấy có anh. Em cũng thật hạnh phúc vì em từng… có anh.Sao chúng ta lại biết nhau giữa hàng vạn người nhỉ? Sao không phải là ai khác mà cứ phải là anh. Sao không phải là mãi mãi mà chỉ là trong chốc lát.

Ngày đó em và anh có va vào nhau phim co len yeon doo không nhỉ? Hình như là không chỉ là em bất cẩn té xe, anh giúp em đứng dậy. Chỉ là một hành động quan tâm nhỏ nhưng lại khiến lòng em rung rinh. Lạ thật đấy đến bây giờ em vẫn thấy lạ.Chỉ là vô tình gặp gỡ nhưng cứ ngỡ mình đã chờ nhau lâu lắm vậy.Chỉ là chúng ta không phải là một nửa dành cho nhau trọn vẹn nên anh đi rồi em không có quyền gượng ép, em không có quyền níu kéo cũng chẳng có quyền cố giữ lấy.Chỉ là đôi khi vô tình ngồi nhớ lại, em cứ tự hỏi: "Sao chúng ta lại quen biết nhau giữa hàng vạn người?".Quen nhau rồi lại đi lướt qua nhau như hai người xa lạ. Kỷ niệm đó chỉ còn là những khoảng trống cô đơn trong trái tim mỗi người. Để tự nhớ rồi tự đau.Không thể tự trách bản thân, lại vốn chẳng thể oán người ấy đã đến gieo mầm yêu cho mình. Chỉ có thể nhủ lòng vùi lấp một khoảng trống rỗng đã từng nhức nhối gọi tên thôi.Đã bao giờ bạn phải đếm từng ngày một, kể từ khi quyết định sẽ thôi không còn thích, không còn yêu, không còn thương ai đó nữaCảm giác lúc bấy giờ, có phải rất nặng nề không? Chẳng hạn, tôi có một cuộc hẹn, mà dường như ngay từ khi bắt đầu mở lời ra để nói lời hò hẹn, tôi đã tưởng tượng đó sẽ là buổi gặp mặt cuối cùng giữa chúng tôi. Chúng tôi, những người rất trẻ, vốn dĩ vẫn là những người xa lạ ngoài lề cuộc sống của nhau, vì một đường duyên số mà vướng phải nhau một lần. Rồi có lần một sẽ có lần hai, lần ba, chúng tôi gặp nhau để nhìn nhau cười, nói, những chuyện rất đời và những cảm xúc rất tinh khôi. Nhưng một mối quan hệ sẽ trở nên bế tắc và rối ren hơn nhiều lần khi có một trong số hai người đem lòng tương tư người còn lại. Nghĩa là, một người thích và thương, còn người kia mảy may không biết.