Tôi – một cô bé không xinh xắn, mái phim ao mong giau sang tóc bù rối tự nhiên, dù tôi đã cố gắn kẹp thẳng ra nhiều lần. Xuất thân từ một gia đình lao động bình thường và sống bằng những đồng lương ít ỏi. Tôi với Vĩnh Nguyên – 2 bức tranh hoàn toàn khác biệt nhau: 1 bức thì tầm thường, nhơ nhác và rẻ tiền còn 1 bức thì lộng lẫy, thu hút và đắt tiền… Khoảng cách vô hình của tình yêu giữa tôi và anh… Hoàng Trâm, cô gái đã cướp đi trái tim tôi… Với tôi, yêu em chưa bao giờ tôi quay đầu lại hối hận về điều đó… Tôi yêu em, hạnh phúc khi bên em… Hoàng Trâm mộc mạc, Hoàng Trâm lãnh đạm, Hoàng Trâm vụng dại trong cách ăn nói nhưng lại rất chững chạc trong cách cư xử với mọi người, Hoàng Trâm âm thầm yêu tôi bao năm qua… Tôi không yêu em vì thương hại, không phải vì bù đắp lại những ngày em lặng lẽ yêu tôi, tôi cũng không yêu em vì em cho tôi những thứ tôi muốn thỏa mãn, tôi yêu em vì em là em… Không ai khác lạ như em… Em không giàu, thậm chí khó khăn, tôi biết điều đó và biết rõ, nhưng em biết quý trọng mọi thứ em có, em biết biến cái khó khăn thành niềm vui sống để cố gắng lạc quan trong cơ cực… Em không xinh, vừa đủ nhìn hay không nói là bình thường, nhưng tất cả mọi thứ từ em mang đến cho tôi một sức hút kì lạ: ánh mắt lạnh lùng, bờ môi đỏ hồng, hai gò má xương xương rám nắng, bàn tay hơi chai sạn nhưng nhỏ nhắn và ấm áp… Em không xúng xính, không yêu kiều, không cá tính, lại chẳng quá dịu dàng, cứ bình dị như vậy. Vậy mà tôi yêu em… Yêu em… Và yêu em rất nhiều…

Tôi – một cậu ấm đúng phim ao mong giau sang nghĩa, khuôn mặt ưa nhìn, đôi mắt thu hút, mái tóc xoăn tôi thừa hưởng từ mẹ mình. Tôi biết điều đó vì tôi đủ khả năng để nhận biết chính bản thân mình… Sống sung sướng, sống đầy đủ, sống quyền thế… Nhưng tôi và em lại bị đưa ra so sánh để làm nổi bật sự đối lập: Em thì kham khổ, cơ cực, vật vờ với cuộc sống còn tôi lại là cậu ấm ngoan lành, chỉ biết hưởng thụ cuộc sống của mình… Vì vậy em đủ nghị lực còn tôi lại yếu đuối… Hai bản ngã đổi ngược cho nhau… Khoảng cách vô hình của tình yêu giữa tôi và em… Tôi thở dài, đứng dậy bước ra khỏi phòng… Lại quá nhiều thứ để lo và tôi cần phải lo. Tôi đã tự trách sao cuộc sống lại cơ cực và túng thiếu đến vậy, vì túng thiếu tôi đã không làm được những ước mơ của riêng mình. Nhưng tôi phải nghị lực, hy sinh bản thân để nuôi sống 3 người, điều đó làm tôi thấy ý nghĩa hơn… Gia đình tôi, có lẽ đã vậy… Nhưng cứ việc này đè nén việc kia thế này, tôi ngã quỵ mất thôi… Rõ ràng là tôi có một bờ vai, nhưng tôi không thể dựa vào nó!