Ngày hôm nay, thấy em dằn vặt giữ phim chuyen tinh hoang gia mối tình đã qua, thấy em nhất định không chịu buông bỏ một người chẳng thuộc về mình, anh bỗng thấy trái tim đau nhói.Tại sao em không một lần nhìn lại phía anh?Yêu thương đôi khi là cho đi, nhưng cho đi càng nhiều, nhận lại toàn tổn thương. Anh muốn được chính thức thương em, chính thức quan tâm em. Anh không thể cứ mãi đi bên đời em như một người bạn thân, như một người mà em gọi là anh trai. Cuộc sống này sẽ chẳng còn đẹp đẽ nếu ta mải mê đuổi theo những thứ thuộc về người khác mà đánh rơi hạnh phúc của chính mình. Chàng trai ấy rời xa em, yêu thương một cô gái khác, em vẫn nhất quyết níu giữ mà quay lưng về phía anh. Có những chuyện em không chịu buông tay, để rồi ôm chặt lấy tổn thương, ôm chặt lấy kí ức về một người không đáng.Cô gái à, em có thể một lần khép vết thương lòng lại mà mở rộng trái tim mình, đón nhận tình cảm của anh không?

Ai nói, yêu nhau là sẽ yêu hết tất cả phim chuyen tinh hoang gia những đặc điểm, những tật xấu của nhau? Người nào thì em chẳng biết, chỉ biết là em “ghét cay ghét đắng” những điểm này của anh, thậm chí đôi lúc nó làm em bật khóc…Thứ nhất, anh quá quá nuông chiều em. Chẳng phải anh nói, anh yêu em vì em không đỏng đảnh, nhõng nhẽo thái quá như người khác hay sao? Vậy mà bây giờ, em giống như một cô công chúa vậy, lúc nào cũng được anh bao bọc và bảo vệ như thế, vậy đến bao giờ em mới lớn được đây? Tình yêu là phải xuất phát từ hai phía, có nghĩa là cả hai cùng cố gắng, em muốn được độc lập, mạnh mẽ trong vòng tay của anh, chứ không phải một con búp bê sứ, “bạn nam” à… Thứ hai, sao anh cứ phải cố gắng chịu đựng mọi thứ một mình như thế nhỉ? Em biết, lòng tự trọng, sĩ diện của đàn ông rất quan trọng, anh cũng chẳng ngoại lệ. Nhưng, anh còn có em ở đây cơ mà? Anh yêu em để làm gì, anh cần em để làm gì, khi những giây phút mệt mỏi nhất, chán nản nhất, cần người ở bên chia sẻ nhất, anh lại gạt em ra? Những lúc đó, em tổn thương thật đấy, vì cảm giác mình chẳng là gì, chẳng có tí nào trọng lượng đối với anh cả. Thứ ba, anh có thấy mình gia trưởng và độc đoán quá không? Anh rất tôn trọng em, rất yêu thương em, muốn tốt cho em, nhưng đôi khi anh chẳng chịu đứng trên lập trường của em mà suy nghĩ. Những thứ anh cảm thấy sẽ có hại, sẽ bất lợi, sẽ không tốt với em, anh gạt phăng chúng mà thậm chí còn chẳng thèm hỏi ý kiến của em. Anh biết không, lúc đó, em thấy mình không còn chút tự do nào cả, cũng chẳng có lấy một mảnh trời riêng để hít thở. Anh là người yêu của em, chứ đâu phải bố của em, đúng không? Thứ tư, anh đào hoa quá, thật đáng ghét! Nhiều lúc em giận dỗi mà tự hỏi bản thân rằng, tại sao người yêu của em lại hoàn hảo, lại rực rỡ, lại nhiều người theo đuổi như thế chứ? Dù em có tin anh và yêu anh đủ nhiều để có thể mặc xác họ và tay trong tay với anh nơi đông người như thế nhưng nhiều lúc cũng bất an lắm lắm. Dù sao, đào hoa cũng rất đáng ghét!