Tròn một năm ngày anh đi, con trai chị cũng phim ong trum vừa đầy 6 tháng. Từ ngày có cháu, ông bà cũng bớt tủi. Nhưng thỉnh thoảng lại nhìn cháu mà khóc vì nhớ anh. Cu nhỏ giống anh đến lạ kỳ. Chị đặt tên bé là Đông Dương - ánh sáng mặt trời. Bé là tình yêu, niềm tin, là lý do chị tồn tại. Chị ôm con, chắp tay dưới bàn thờ anh, lẩm bẩm lời cầu nguyện: “Đông Dương, đây là bố con!”. Đôi mắt thơ ngây của đứa trẻ như mỉm cười, chị thấy lòng mình ớn lạnh, thấy anh về bên cạnh chị, ngay gần chị.Sau bữa cơm, mẹ cầm tay chị: “Lệ à! Chồng con cũng đã đi được năm rồi. Đến giờ này, bố mẹ cũng chẳng giữ con làm gì nữa. Đợi Đông Dương cứng cáp, nếu thấy ai ưng ý, yêu thương mình, con cứ đi”. Giọng mẹ nghẹn ngào, hai mẹ con chị nhìn nhau chan chứa nước mắt.Chị im lặng, ôm con ngồi đó. Đứa trẻ vẫn đôi mắt thơ ngây, không ngừng nghịch ngợm trên tay chị. Cuộc đời, không ai nói được điều gì, như sự ra đi đột ngột của anh, như sự xuất hiện của bé Đông Dương trên đời này. Và giờ đây, chị không còn cô đơn nữa. Chị đã có con, có bố mẹ và mái ấm này, có tình yêu vĩnh viễn của anh chẳng bao giờ mất, chị còn cần gì nữa đâu.

Vinh nhìn tôi bằng con mắt vừa thương hại phim ong trum vừa khinh rẻ: “Em muốn anh là chồng em, anh đã kí hôn thú. Nhưng muốn anh yêu em thì xin lỗi cả đời này anh không làm được!”.Mẹ tôi và mẹ Vinh là bạn thân của nhau. Từ hồi còn trẻ, hai bà mẹ đã hẹn ước nếu một người sinh con trai, một người sinh con gái thì nhất định sẽ kết thông gia. Ước ao ấy của hai bà mẹ thành sự thật khi tôi và Vinh ra đời. Anh hơn tôi ba tuổi. Từ khi bước vào tuổi dậy thì, tôi đã rung động trước Vinh. Tôi yêu anh chân thành, da diết mười mấy năm, ước mộng duy nhất của đời tôi là được làm vợ anh.Hai bà mẹ từ khi biết tôi yêu Vinh thì càng gắng sức vun vào cho hai đứa. Nhưng Vinh đối với tôi chỉ là tình cảm anh em đơn thuần, từ bé anh đã coi tôi như một đứa em bé bỏng. Khi hai bà mẹ gán ghép hai đứa, anh dù không yêu tôi nhưng vẫn đồng ý. Đơn giản vì lúc ấy anh chẳng có cô gái nào, mặt khác anh nghĩ lấy tôi, gia đình sẽ hòa hợp vì cha mẹ anh vốn rất thương tôi.Yêu nhau bao nhiêu năm, cách cư xử của Vinh với tôi vẫn mực thước, chín chắn như người anh đối xử với em. Chưa một lần anh nói lời yêu với tôi, những nụ hôn cũng chỉ là phớt qua môi thoáng nhẹ. Tôi biết trong lòng anh chưa hề coi tôi là người yêu, nhưng tôi âm thầm cố gắng. Thời gian bồi đắp, vả lại sau này đám cưới, rồi có con, anh và tôi sẽ là cặp vợ chồng hạnh phúc.Mọi chuyện yên bình trôi qua, cho đến một ngày, cô gái ấy xuất hiện. Hằng là một cô gái học cùng trường đại học với Vinh. Hằng không dịu dàng, không khéo léo, không mang tất cả những đức tính như tôi. Nhưng cô ấy xinh đẹp, trẻ trung, hồn nhiên và rất năng động. Vinh của tôi nhanh chóng xao lòng trước cô ấy. Tôi đã lờ mờ nhận ra tình cảm của Vinh dành cho Hằng mỗi khi đi chơi cùng anh và đám bạn. Ánh mắt hai người nhìn nhau đủ để một người nhạy cảm như tôi hiểu ra tất cả. Tôi căm ghét sự rạng rỡ cuốn hút của Hằng với Vinh. Tôi ghen tị mỗi khi thấy sự khác biệt của anh khi ở cạnh Hằng và ở cạnh tôi.