Trong bộ phim lang nha bang này, cặp đôi sẽ có một mối tình "khắc cốt ghi tâm". Hồ Ca đảm nhận vai nam chính - Mai Trường Tô, trong khi Lưu Đào đóng vai Quận chúa Nghê Hoàng. Nhưng 6 năm rồi từ khi quen em, một khoảng thời gian không dài nhưng đủ để anh hoàn thiện mình từ một chàng sinh viên ngây thơ trưởng thành là một người đàn ông hoàn hảo như hôm nay, anh đã luôn bên em, từng ngày từng ngày chiều theo mọi sở thích ngớ ngẩn của em, luôn mỉm cười chiều theo những mè nheo của em.... Tất cả những điều đó đã làm em thay đổi suy nghĩ – cuộc đời này thật công bằng đấy chứ.Em không thấy bất công với em nữa anh à. Vì nếu để đánh đổi tất cả những thứ mà những người phụ nữ bình thường khác có được để ngày nào cũng rúc vào ngực anh ấm áp và bình yên thì em cũng chấp nhận một cách vui vẻ.Ngày xưa khi chưa bước chân về nhà anh em sợ lắm. Sợ như một nỗi ám ảnh kinh hoàng cả trong những giấc mơ. Đã có lúc em nghĩ hay chúng mình chia tay nhau để em không phải đối mặt với gia đình anh, để không bị gia đình anh nhìn em bằng một con mắt vừa coi thường vừa thương hại. Đã có lúc em tự đặt mình vào địa vị của mẹ anh khi mà bà đã dành cả cuộc đời cho cậu con trai duy nhất, để kết quả đạt được sau hơn 20 năm là một cậu con trai hoàn hảo để bà luôn được ngẩng mặt lên mà tự hào.

Thế mà gì đây, cậu con trai quý tử đang đưa về phim lang nha bang cho mẹ một cô con dâu trong tương lai chỉ cao có 1m40, một cô gái mang khuôn mặt già dặn của một người phụ nữ nhưng lại mang một thân hình của một học sinh lớp 5, đi bên con trai mẹ như một chiếc đũa cả đặt cạnh một chiếc đũa ăn cơm. Dù cho học thức tương ứng nhau nhưng càng nhìn thì sẽ chỉ càng thấy buồn vì sao cô con dâu nhỏ bé thế, mong manh và rồi cháu mẹ sau này sẽ ra sao, liệu cô con dâu nhỏ bé ấy sẽ làm được gì, sẽ sinh đẻ ra sao, lại còn là gái nhà quê nữa.Dù em cũng là con nhà gia giáo nhưng cách Hà Nội những 200 cây số ở một vùng rừng núi mênh mông mà mẹ chỉ biết đến qua sách báo. Ôi mênh mông, cái gì cũng mênh mông và mong manh kinh khủng. Và em sợ em sợ đôi mắt của mẹ anh, sợ nỗi buồn của bà, sợ sự thất vọng của bà biết nhường nào.Nhưng quả thật số phận đã lại mỉm cười với em thêm một lần nữa, thay vào cái nhìn bất ngờ và thất vọng, mẹ anh đã đón em như đón một đứa con gái đi xa về thăm mẹ trong lần gặp đầu tiên. Mẹ tươi cười, vui vẻ và vô tư tâm sự dạy bảo em như dạy một đứa con gái, mẹ làm như thể em đã từng tồn tại trong nhà anh trong suốt những năm tháng qua chứ không phải là lần đầu tiên bước về, và mẹ coi như chuyện em nhỏ bé mong manh thế là chuyện mẹ đã biết từ lâu lắm rồi. Trong mắt mẹ không có chút gì là ngạc nhiên....Em đã bật khóc, khóc từ trong tim khóc ra và không biết từ lúc nào nữa em đã mở lòng mình tâm sự với mẹ anh như chính mẹ em vậy. Bên bà em cảm nhận được sự bình yên ấm áp chứ không có chút gì là thương hại hay coi thường. Mọi nỗi sợ hãi trong em tan biến, giờ mỗi khi về nhà anh em háo hức vui vẻ như về chính nhà bố mẹ mình....