Những năm tháng ấy. Người ta giận nhau bằng phim chuyen tinh hoang gia những lý do kì lạ. Những năm tháng ấy. Người ta tổn thương nhau một cách vô lý. Những năm tháng ấy. Người ta thề thốt cả đời này sẽ chẳng bao giờ gặp nhau nữa. Rồi những năm tháng ấy đi qua...Hơi thở của đêm, lại nhịp nhàng cho một ngày mới. Cuộc đời lại là những đường thẳng tắp của sự khôn ngoan, của công việc, của trách nhiệm. Em chọn cho mình người đàn ông chín chắn. Em chọn cho mình một tương lai đảm bảo. Em chọn cho mình nhiều thứ ... nhưng em không chọn những năm tháng ấy. Những năm tháng ấy như những kí ức mờ nhạt. Nó để lại cho ta những khoảng trống, những khoảng trống mà ta sẽ chẳng hề nối tiếc. Những tiếng đàn sẽ vẫn có thể hòa nhịp cùng nhau. Nhưng, nó không còn là sự đồng điệu của cả hai thế giới. Nó chỉ là một kỷ niệm. Khi tiếng đàn kết thúc, ta vẫn bước đến ôm lấy nhau. Nhưng cái ôm đấy chẳng còn là cái bấu chặt của nỗi lo bị mất, cái đậm sâu của khao khát chiếm hữu. Cái ôm chỉ là còn cái choàng vai nhẹ nhàng của tình bằng hữu. Và dù cho trái tim của ai đó vẫn còn lỗi nhịp, thì làm sao, làm sao con người có thể vượt qua những đạo lý cuộc đời. Điều duy nhất họ có thể làm, là nghịch ngợm, là điên rồ nhảy lên hôn lấy chồng em, để hy vọng gửi gắm những tình cảm sót lại của họ dành cho em.

Người lớn vẫn thường bảo rằng, những năm tháng phim chuyen tinh hoang gia ấy, tụi nhỏ thật dở dở, ương ương, thật khó dạy, thật ngốc nghếch. Nhưng, những năm tháng ấy, tụi nhỏ đã sống thật với cái khờ dại của chính mình. Uh! Có thể, tụi nhỏ ngơ ngẫn đạp xe băng ngang thành phố. Uh! Có thể, tụi nhỏ lặng im lênh đênh trên sông nước. Uh! Có thể tụi nhỏ nước mắt, nước mũi tèm lem với những chuyện không đâu. Uh! Có thể tụi nhỏ đã mích lòng mọi người vô cớ. Nhưng tuổi trẻ, ai mà chẳng từng dại dột, ai mà chẳng từng điên rồ, ai mà chẳng từng "tự cho mình có nỗi đau bự nhất thế gian". Hai mươi năm sau, có thể tụi nhỏ này lại bật cười vì những cuốn phim quay chậm của những năm tháng ấy, có thể tụi nhỏ này lại chậc lưỡi với tụi nhỏ khác, chúng thật khó dạy, chúng thật dở dở, ương ương. Nhưng có sao đâu mà! Đời người được mấy lần dở dở, ương ương, được mấy lần đắm mình trong cơn mưa rào của mùa hạ!Những năm tháng ấy! Nó thật đẹp bạn ạ! Nó như cái cảm giác ta đứng trước bạt ngàn núi rừng. Nó như cái rát mặt khi ta ngắm nhìn cơn thịnh nộ của biển. Nó làm ta vừa nhỏ bé, vừa to lớn, như khi đang đứng trên tầng thứ 33 để chiêm ngưỡng sự lặng im của thành phố. Dù cho bạn có phải hắt xì ở những năm tháng ấy, nó vẫn là một trong những phần đẹp nhất của cuộc đời bạn. Hãy trải qua nó, rồi để xếp nó lại thành những kỷ niệm không quên!Đối với phụ nữ, một đôi giày tốt sẽ đưa cô ấy đến với hạnh phúc. Và một đôi giày tốt (hay nhiều đôi giày tốt thì càng tuyệt) chỉ có thể là Christian Louboutin (C.L). Đám đàn ông chắc chắn có lần nào đó trong đời thắc mắc rằng có gì hay ở những đôi giày đắt tiền vô lý đó? Đẹp (thật chủ quan)? Sự sành điệu (quá chủ quan) hay là sự thoải mái không gì so sánh được khi mang vào chân (thế thì hơi chát đấy!)