Rồi đây, những khu trung tâm thương phim co dau 8 tuoi mại nhộn nhịp, thời thượng sẽ mọc lên trên những ao rau muống, ao bèo đã từng một thời xanh um. Những tòa nhà chung cư cao và hiện đại sẽ ngoi lên từ những ngôi nhà mái tôn xập xệ yếu ớt, mà mỗi lần mưa gió kéo tới là nhà cửa lại rung rinh như rùnh mình khiếp sợ. Tất cả những thứ giản dị mà tôi gọi là nôm na là "nỗi nhớ", giờ đây chỉ còn là những hình ảnh, những âm thanh, những niềm vui nỗi buồn chen lẫn vào nhau. Mà mỗi lần tôi nhắm mắt lại, tôi thấy nó thấp thoáng đâu đó như người ta lãng du trong miền ký ức. Nhưng tôi biết, nó là những ký ức không bao giờ được phép lãng quên...

Không được phép quên, nên thành ra tôi nhớ. Tôi nhớ phim co dau 8 tuoi những mái nhà sàn lụp xụp bên sông, nhớ cái dốc cầu Ông Cậy ngày nào. Cây cầu mà thường xuất hiện trong nhiều phim của bác Đảng. Chiều nào cũng thấy đám bạn ra đó chơi trò "nhảy cầu" rồi lặn hụp theo mấy anh lớn hơn đi mò trùng chỉ để bán cho mấy tiệm cá.Nhớ cái bến đò ngang gần đó thường đưa đón khách sang sông, những chiếc ghe máy nổ ì ạch, mà có dịp đi, tôi đều cho tay xuống mặt nước, lướt theo từng cơn sóng nhỏ. Có lần tôi tưởng tượng, đâu đó có bầy cá lìm kìm bu đến, rỉa tới tấp, bàn tay chỉ còn trơ ra xương xẩu trắng phếu, nghĩ tới đó thôi tôi đã thấy ớn lạnh rùng mình, rút tay lên còn nhanh hơn lúc cho xuống. Nhớ cái khúc sông đó cũng có nhiều người chết đuối lắm, vậy mà tụi bạn có đứa nào sợ, chiều nào cũng tụm ba tụm bảy bơi tới bơi lui, hò hét inh ỏi.Nhớ những đêm trời trong gió mát, cả đám dắt díu nhau ra ngồi trên thành cầu, chân đong đưa theo gió, phóng tầm mắt từ bên này sông qua tới bên kia sông, rồi miệng mồn há hốc:"Sài Gòn về đêm đẹp thiệt bây ha!". Sài Gòn về đêm đẹp thiệt, với những tòa nhà cao ngất lấp lánh những ánh đèn nê-ông, những ánh đèn xe máy lập lòe trên phố như những con đóm đêm mãi miết tìm đường, luôn quyến rủ, luôn hấp dẫn những ai tha phương cầu thực, muốn một lần được thay đổi số phận. Họ đến Sài Gòn mà cứ ngỡ nơi đây là miền đất hứa sẽ mở rộng vòng tay, sẽ bao dung, sẽ ôm ấp lấy họ. Nào ngờ, đằng sau cái vẽ hào nhoáng và lộng lẫy đó là những mảng màu tối sáng lẫn lộn. Nghèo có, giàu có, tốt có, xấu có, hạnh phúc có, bi thương cũng có. Những ai giữ được ước mơ và niềm tin của mình, cũng mong tìm thấy được một chút ủi an giữa những không gian chật hẹp mà lòng người thì lạnh và xa lắm.Và tôi cũng đã từng có những ước mơ bé nhỏ nhưng "Đại Gia" của mình: "lớn lên tao sẽ là đốc giám, lớn lên tao sẽ làm ca sĩ, diễn viên". Có đứa còn chỉ thẳng vào tòa nhà cao nhất mà nói: "lớn lên tao để dành tiền mua căn nhà trong đó đó", có đứa còn ghê hơn: "Lớn lên tao sẽ làm thư kí chân dài", có đứa trỏ mỏ vô: "mày vừa lùn vừa xấu làm thư kí ai thèm mướn, thư kí thì chân phải dài tới nách nè!". Cái miệng hại cái thân, con nhỏ bạn nổi khùng, rượt thằng đó chạy muốn... "hộc máu", báo hại cả đám cười muốn bật ngửa. Nghĩ lại, giờ thấy cũng còn vui, tủm tỉm cười hoài, cười cho những ký ức đi hoang rồi vụt mất, nhưng đã kịp đưa tay níu lại. Nắm chặt quá, sợ nó mỏng manh bể nát, nắm nhẹ quá sợ nó hững hờ rồi bay đi.