Ngày trước, Mai làm văn thư cho một cơ quan co dau 8 tuoi nhà nước. Tuy lương không cao nhưng công việc nhẹ nhàng ổn định, phù hợp với khả năng của cô. Còn Minh là trưởng phòng kinh doanh của một công ty tư nhân, có vốn đầu tư nước ngoài nên thu nhập hàng tháng của anh khá cao.Thời gian đầu sau đám cưới, cuộc sống của hai vợ chồng diễn ra rất vui vẻ, hòa thuận.Sáng sáng hai vợ chồng chở nhau đi làm, chiều về lại quấn quít bên nhau cùng chuẩn bị bữa tối. Khi Mai có bầu rồi sanh con, Minh đề nghị vợ nghỉ việc, chỉ ở nhà chăm con và nội trợ thôi.Anh đưa ra lí lẽ: “Nhà chỉ có hai vợ chồng, ông bà nội ngoại ở xa, con thì còn nhỏ chả lẽ lại đem đi gửi. Mà em đi làm cả tháng thì lương cũng có được bao nhiêu đâu, còn không đủ tiền thuê giúp việc nữa. Em nghỉ việc đi, anh đủ sức nuôi cả nhà.

Thỉnh thoảng, đi gặp mặt bạn bè, thấy những cô bạn phim co dau 8 tuoi cùng tuổi ăn mặc sành điệu, ngồi bàn chuyện công việc thế này, kinh doanh thế kia. Mai chợt chạnh lòng nhìn lại mình. Ở nhà lâu ngày nên Mai cũng ít sắm sửa quần áo mới, ít cập nhật thông tin ngoài xã hội. Tự dưng cô thấy lạc lõng, ở ngoài cuộc trò chuyện của bạn bè của bạn bè.Mua bộ váy mới, Mai hồi hộp mặc thử rồi đem khoe với chồng, đáp lại sự mong chờ của vợ. Minh thở dài “Ôi dào, em suốt ngày ở nhà, có đi đến đâu đâu mà váy với chả áo.” Nói xong anh lại dán mắt vào máy tính, chẳng để ý rằng mắt vợ anh đang hoe đỏ sau câu nói vô tâm của chồng.Lâu lâu, bố mẹ Mai lên thăm vợ chồng con gái. Lúc bố mẹ về Mai cũng chỉ dám dấm dúi biếu bố mẹ vài trăm đi đường uống nước. Càng ngày Mai càng thấy tủi thân vì sự xem thường của chồng và khổ sở vì cái sự “ăn bám” của mình.Cho đến một ngày, Mai không còn chịu đựng nổi sự tù túng, ngột ngạt trong chính ngôi nhà của mình. Cô đưa đơn ly hôn. Nhìn thấy tờ đơn ly hôn trên tay vợ. Minh trợn tròn mắt. Anh không nghĩ là Mai dám chủ động đòi li hôn. Anh trách vợ sướng mà không biết hưởng. Anh thản nhiên đặt bút kí vào tờ đơn với một thái độ trịch thượng và bề trên, không chút do dự.Sau khi có quyết định ly hôn của tòa, Mai ôm con về nhà ngoại. Để chứng minh cho Mai thấy, không có Mai thì mình vẫn sống tốt, Minh lập tức dẫn cô nhân tình về nhà ở. Cô tình nhân bé bỏng ấy trẻ hơn Mai, ăn mặc sành điệu hơn Mai, lại biết làm Minh vui nữa. Minh thấy hả hê với sự lựa chọn của mình lắm. Nhưng ở chung với nhau một tuần, Minh phát chán khi thấy cô nhân tình suốt ngày chỉ lo chưng diện, làm đẹp. Cơm không thèm nấu, quần áo chỉ việc bỏ vào máy giặt mà cô ta cũng không buồn đụng đến. Nhà cửa thì lúc sáng Minh đi làm như thế nào thì lúc về cũng y như vậy. Đã đi làm về mệt lại còn thấy nhà cửa bề bộn, lạnh ngắt. Minh cảm thấy chán ngán đến tận cổ.