Hai thầy trò bọn họ, kẻ đi trước người đi sau, một phóng khoáng siêu phàm, một ngây thơ đáng yêu, quả là tuyệt cảnh trong cơn mưa hoa đào rợn ngợp. Chúng tiên xem phim hoa thien cot ngừng thở, tất cả đều kinh ngạc vì Mao Sơn chưởng môn còn quá nhỏ. Nhưng còn kinh ngạc hơn khi thấy vẻ mặt bình thường đều lạnh lùng, hững hờ như sương mù của Bạch Tử Họa nay lại ấm áp như thế.

Không phải tất cả tình yêu, nhưng cũng duy chỉ có tình yêu, mới khởi nguồn bằng khao khát và hưng phấn đến vậy, rồi cuối cùng lại vụn vỡ và hoang tàn đến thế. Cũng may, thời gian cũng biến những chuyện xưa cũ tầm thường thành những miền ký ức đẹp đẽ. Khi còn ngồi trên ghế trung học, trong trường có đầu bếp riêng, dù ở nhà bếp hay căng tin, món mà hằng ngày chúng tôi ăn vẫn là một phim hoa thien cot tap cuoi chảo cơm to. Những chảo cơm ấy đã nuôi chúng tôi béo ú mập mạp, dù có lúc ngon, và cũng lắm khi dở. Khó ăn nhất là món cải xanh xào thịt lợn. Vì không thích thịt mỡ, nên tôi ghét vô cùng những hôm bác đầu bếp nấu món đó. Hôm nay sau biết bao nhiêu năm, từng được thưởng thức vô số món ngon, nhưng đôi lúc tôi bỗng nhớ về hương vị của những chảo cơm to thuở ấy. Nhớ về những bữa trưa với cái bụng no tròn, tôi ngồi bên cạnh cửa sổ lớp học, ánh nắng rọi chiếu trên mặt bàn gỗ chằng chịt những vết khắc nghịch của đám học trò, chống tay lên chiếc cằm lười biếng, giả vờ nghe giảng, nhưng thực ra đã lén ngủ gật, chẳng cần để ý chuyện gì trên đời.
Thời gian rồi sẽ mang đi đôi cánh của thanh xuân, nhưng lại bỏ quên một chiếc đuôi đa tình, dường như chính nó đã biến bi kịch thành hài kịch, rồi lại biến hài kịch thành bi kịch. Thì ra, tất cả những điều chúng ta trải nghiệm, dù đã một đi không trở lại, nhưng cũng không bao giờ biến mất chẳng còn chút dấu vết. Đừng tin vào bát nước đường ấm nóng Một người đàn ông ra ngoài tiếp khách buổi tối, lúc chuẩn bị về còn gọi phục vụ gói một chút đồ ăn mang về cho người vợ của mình. Người vợ định bụng trách mắng chồng vì tội mải mê đêm muộn mới trở về nhà, thế nhưng, khi nhìn thấy chồng đứng ngoài cửa mỉm cười ân cần, trên tay xách túi đồ ăn cho mình, cơn giận trong lòng bỗng dưng biến đâu mất. Anh đi tiếp khách đã thật vất vả, nhưng vẫn không quên đem đồ về cho vợ ăn đêm, đó là vì anh vẫn nhớ đến cô, một người chồng tâm lý như vậy, làm sao có thể cất lời mắng mỏ?