Cảm ơn những nghiêm khắc của Bố Mẹ trước mỗi điểm giỏi mà chúng tôi đạt được. Gần nhà tôi có cái hồ nhỏ, mỗi lần mưa ngập tôi lại cùng bạn mình đi bắt cá, toàn cá săn sắt thôi, chúng tôi tranh nhau bắt, rồi có lần phải đánh nhau vì chia cá Tôi đem cá về và mọi người khuyên nên cho vào bể nước để cá ăn bọ gậy, nhưng kỳ lạ thay bọ gậy ngày càng nhiều hơn. Giờ mỗi đứa đã già đi, đã có những lo toan, công việc bận rộn riêng. Và càng ngày tôi càng thích zippo mu tat va em ngồi một mình trong quán. Tìm một chỗ khuất trong góc, tôi như trở về cõi riêng của mình. Quán cà phê sát bên mặt đường, cửa kính chắn ngang, máy lạnh mát dịu, cuộc sống bên ngoài như gần như xa vì âm thanh xô bờ không thấm vào trong này, tôi nhìn cảnh vật bên ngoài như bằng một con mắt khác. Bố luôn yêu cầu anh em tôi giải thích lại thật cặn kẽ cách làm toán, hành văn xem có xứng đáng được điểm giỏi không, hay là copy bài của bạn? Cảm ơn những năm tháng quá vất vả của Yến Tử ơi, đôi mắt có thể nhìn thấy phong cảnh ở rất xa, rất xa, nhưng đôi mắt lại không thể nhìn thấy rõ hàng mi phía trước.

Vậy là đã đủ. Sau cơn mưa tất cả như bừng trở lại, tất cả như đang nâng niu cảm giác sẵn có bấy lâu nay trong người. Xóm đạo nằm nép mình bên dòng sông uốn khúc, tháp nhà thờ cổ kính, trầm mặc phủ đầy rêu xanh, kiên trì chờ đón con chiên đi biển trở về. Tôi không rõ nhà thờ nơi ấy có từ bao giờ, khi gia đình chuyển đến định cư thì nó như một biểu tượng thu hút sự chú ý và tò mò của tôi. Mặc dù là đứa trẻ ngoại đạo nhưng ký ức tuổi thơ tôi lại gắn liền với nhiều kỷ niện đẹp về xứ đạo. Tôi lắng nghe bài bát phim zippo mu tat va em trong chương trình radio trước đây tôi từng gắn bó hơn năm trời, chương trình có giọng nói làm mê hoặc con tim tôi, chương đến với ban đêm biến tôi thành một con người khác với ban ngày