Để cả cuộc đời mình em được sống trong nỗi nhớ, ngay cả lúc được ở bên nhau, nhé anh! gió sẽ thổi đi tất cả phim khong the lia xa những phiền muộn lo lắng trong em, và giúp em trở về chính em của ngày nào, vui vẻ hồn nhiên và luôn tin vào cuộc sống thật đẹp em nhé! Gió sẽ giúp em lấy lại tự tin của em ngày ấy, em hãy tin là ngoài nắng ấm của mùa xuân thì gió lạnh của mùa đông cũng mang đến cho em niềm hạnh phúc em ah. Gió sẽ thổi vào hồn em sức sống mới, niềm tin và hi vọng của ngày mới, em hãy tin gió có thể vì em mà làm tất cả em nhé! Hãy cười thật nhiều với em anh nhé! Đừng để em trông thấy màu mắt buồn của anh, đừng để em nghe thấy tiếng thở dài não nề anh lén buông xuôi, đừng để em thấy chàng trai của em mệt mỏi Vì anh, là cả cuộc sống của em, là tất cả những gì mà em có, dẫu hôm nay, với em là ngày cuối cùng. Ngoài kia phố lên những ngọn đèn hắt hiu, lập lờ có tiếng chuông nhà Thờ vang vọng lại trong tâm thức tôi báo hiệu một đêm nữa lại buông xuống, màn đêm tìm về trên không gian vắng lặng mỗi riêng tôi, tôi chờ đợi cho một ngày vội vã đi qua để mình lại được gặp gỡ, chuyện trò hàn huyên bao nỗi tâm sự với Đêm Tôi đã biết sống tự lập từ khi mới 15 tuổi.

Lúc đó, sau khi ra khỏi lớp học vào mỗi buổi trưa, tôi phải đi giữ trẻ cho đến nửa đêm. Trong suốt thời gian ở trung học và năm đầu đại học, những công việc phải làm thêm đã ngăn cản việc tham dự những hoạt động ngoại khóa mà tôi thường ước mong. Hãy để gió chạm vào hạnh phúc và nỗi đau của em, gió sẽ giúp em là chính em, gió sẽ giúp em xoa dịu nỗi đau và làm lành vết thương của em, làn gió nhè nhẹ không làm vết thương ấy nhói buốt đâu em ạ, mà gió sẽ nâng niu vết thương ấy, sẽ giúp vết thương liền lại và sáng ánh lên vẻ đẹp của nó em yêu ah.

Em không cần thế giới rộng khong the lia xa lớn ngoài kia, không còn buồn những bon chen vô thường của cuộc sống trôi chảy, không bận tâm người đời làm gì và nói gì nữa Bởi giây phút cuối cùng, em đã có được cả thế giới trong lòng bàn tay, còn gì vui hơn thế, đúng không anh? Hãy để gió chạm vào tâm hồn em, tâm hồn đã trở nên chai sạn với thời gian, chai sạn với dòng đời. Tôi tiếp tục tìm đến giáo sư Jayne và hỏi cho ra lẽ đâu là sự công bằng của ông khi chấm bài. Lần này, giáo sư vẫn lắng nghe tôi, thảo luận với tôi; nhưng kết cuộc thì điểm C vẫn như cũ. Ông tỏ vẻ thích thú nhận xét của tôi về quan điểm của ông trong bài giảng, nhưng giấc mơ của tôi về học bổng và hoạt động ngoại khóa dần dần tiêu tan. Hãy để gió thổi vào hồn em làn gió mới em nhé. Làn gió của yêu thương của hi vọng, Cho em được nói “nhớ anh” dù là mình đang đứng cạnh nhau anh nhé?