Bin cho tôi 10 phút để vệ sinh cá nhân và thay đồ. Viên đạn thoát ra khỏi nòng súng oanh tạc vào không khí, xé không khí thành hai đường kéo theo phim hoa trong nguc phần thuốc súng bay lượn trong không trung mà mắt thường không thể nào nhìn thấy, chỉ có thể nhìn thấy qua sự chiếu chậm của camera quay hình. Cậu ấy và chiếc xe máy thuê của nhà nghỉ chờ tôi dưới sảnh. Nếu không nhanh chân, chúng tôi sẽ bỏ lỡ cơ hội chiêm ngưỡng Mặt Trời mọc trên biển. Chiếc xe máy lao vút trên con đường mòn. Theo chỉ dẫn của anh chủ nhà nghỉ, chúng tôi đã không mất quá nhiều thời gian để tới nơi. Không khí buổi sớm còn se lạnh. Tôi co hai tay, tự ôm lấy mình. Bin khóa xe vào gốc cây rồi kéo tay tôi chạy trên chiếc cầu bê tông dài, dẫn ra tận biển. Mặt trời bắt đầu ló rạng từ phía xa. Ban đầu là đốm sáng màu vàng, nhỏ tí xíu.
Thế rồi một ngày, bố mẹ chợt bất ngờ khi cảm thấy cọ vào má mình là làn da khô ráp. Con đã biết đi, rồi biết chạy. Da lòng bàn chân chai dần. Sự mịn màng mới đó mà đã qua nhanh. Nhưng cảm giác dịu dàng hơn mọi điều thì vẫn thế, vẫn xoá đi bao mệt nhọc cuối ngày. Chỉ là theo một cách khác, thô mộc như báo hiệu con dần lớn khôn.

Còn tại sao biết cậu ở hoa trong nguc phòng này hả? Tên cậu nằm trong danh sách khách thuê phòng dưới quầy tiếp tân, hỏi chưa tới hai câu là biết liền hà Cậu ta nhìn tôi khoái trá. Tôi thả mình chìm vào những hình dung và tưởng tượng về sự việc đã diễn ra giữa cô gái và chàng trai. Nhưng còn mối quan hệ sau đó của họ, thật khó để chắc chắn. Bức họa đẹp được vẽ cách buổi sáng hôm ấy – 06/07/2013 - gần 6 năm, đến tay tôi theo một cách cổ điển đầy thú vị như thế, thì còn có thể nghĩ đến gì khác ngoài hai từ cơ duyên! Nếu không có chuyến du lịch biển một mình được tôi quyết định bất ngờ ở phút chót, nếu không có cuộc điện thoại đánh thức sáng sớm của mẹ, nó hẳn đã ở trên tay ai đó khác.