Bốn tháng sau, ngón tay bên phải của bà đã có thể vận động. Bà nắm tay thật chặt rồi mở ra; nhấc cánh tay và chân lên rồi hạ xuống.
Mọi việc phim mau chay ve tim cứ lặp lại như thế, và lúc nào bà cũng cười. Trước khi bị đột quỵ, bà cũng đã tham gia một lớp vận động cho người già và hiểu rằng việc tiếp tục cố gắng là rất quan trọng. Mặc dù sức khoẻ còn yếu, nhưng tia lửa quyết tâm trong mắt mẹ tôi vẫn luôn cháy sáng. Bác sĩ bảo rằng tình trạng của mẹ tôi bây giờ là 30-30-30: 30% bà sẽ ra đi, 30% bà sẽ bị liệt nửa người mãi như vậy, và 30% mọi thứ sẽ thay đổi. Phép chia này thật buồn cười! Vậy 10% còn lại thì sao? Phép màu à? Tôi đã thuyết phục mình tin vào điều đó. Mà nó hiền hiền, nó nhỏ nhẹ. Nhỏ nhẹ một cách đằm thắm, ngay cả khi tôi còn ngợp trong xúc cảm người lạ. Tâm hồn tôi cũng đang đi lạc, Thường thì khi vừa mở mắt con bé sẽ vồ ngay lấy cái điện thoại, chờ đợi tin nhắn chào ngày mới của “gà bông” rồi tủm tỉm cười một mình. Nhưng có lẽ không phải hôm nay, và cũng không phải là những ngày sau nữa. Linh tự nhủ rằng phải thôi mong chờ cái điều phù phiếm ấy đi. Mặc dù vậy, dẫu có cố tỏ ra cương quyết đến đâu thì tự sâu trong lòng nóchưa bao giờ thôi mòn mỏi, đã biết bao lần tim nó thắt lại khi tiếng beep có tin nhắn mới ám ảnh ấy vang lên.

Nhưng khi xem phim trưởng thành hơn, những người thông minh, hiểu biết và có trách nhiệm lại nhận được nhiều sự chú ý của tôi hơn. Sở dĩ có sự thay đổi như vậy giữa một cô nàng tuổi teen và một cô gái bắt đầu bước vào ngưỡng cửa cuộc đời là do tôi muốn chọn được người yêu, người chồng phù hợp, người mà sau này các con tôi sẽ học hỏi được nhiều từ họ. Tuy nhiên, không thể phủ nhận rằng vẫn có những cô gái đặt tiêu chuẩn tìm bạn trai hoặc chồng phải là những người có đủ điều kiện kinh tế để chu cấp cho họ mọi thứ họ muốn, bất cứ thứ gì và bất kỳ lúc nào. Chính vì lý do này mà các cô gái đó luôn thể hiện mong muốn được biết số dư trong tài khoản ngân hàng của người đang theo đuổi cô ấy hơn là nhân cách hay năng lực của những người này.
Tiếng gã táo tợn từng câu chữ. Hàng xóm nghe nên đi mau chay ve tim ra ngoài xem gã nát rượu đến cỡ nào. Anh Lĩnh từ trong nhà chạy ra quật ngã gã rồi lấy sợi dây dừa trói tay, chân gã lại. Gã bị trói không cựa quậy được, chỉ riêng có cái miệng là tự do nên gã nguyền rủa không ngớt về anh Lĩnh, về chị Hoa, về tôi và nhất là hắn.Chị Hoa là một cô gái đẹp, đẹp nhất ở cái xóm này. Giữa khoảng cách vời vợi, khung tin nhắn facebook vẽ ra cả ánh mắt Tim trong tôi. Ánh mắt khi kể những điều thành thật ấy không có chút nào buồn cả. Những ngày tiếp theo, mẹ bắt đầu làm quen với những bài tập phục hồi chức năng ở trên giường. Tôi đã chỉ đường cho bà. Rồi bà sử dụng cánh tay và bàn tay trái của mình để di chuyển các bánh xe trên chiếc ghế, dùng chân trái để đẩy mình đi về phía trước. Cứ thế, bà đã tự đi đến hành lang, nơi có dãy tay vịn ở trên đường. Dù chậm, nhưng bà đã có thể tự đến đó. Giây phút ấy là một trong những khoảnh khắc đẹp nhất đời tôi! Trước lúc đi ngủ vào buổi đêm, mẹ nói với tôi hãy xoa bóp cho cánh tay phải của bà vì bà tin như vậy máu sẽ lưu thông và chúng có thể vận động lại.