Thượng đế đã sắp đặt, chúng tôi phải thuộc về hai thế giới khác nhau.Tôi đưa tay lên khuôn mặt chị, mọi đường nét vẫn toát lên vẻ đẹp rạng ngời như cái ngày đầu tôi gặp chị ở Sài Gòn. Áp tay thật lâu trên má chị, tôi có thể cảm nhận được hơi ấm từ chị. Tôi sẽ nhớ chị khi đi xa.
Ở nơi đó tôi sẽ phải tập chi gai toi sống không có chị, không được nhìn thấy chị mỗi ngày. Nhưng tôi muốn nhìn thấy nụ cười của chị lần cuối, tôi muốn thấy chị được hạnh phúc. Run rẩy, chị đưa bàn tay lên xem, tưởng như cái cảm giác đau đớn kinh hãi vẫn còn. Con mèo ghê gớm ấy đã mọc gai, ám vào giấc ngủ của chị. Ám vào đoạn đường mà chị đã đi qua, ám vào bữa cơm tối vắng vẻ lợt lạt mẹ con gắng gượng ăn với nhau. Ám vào câu nói bâng quơ của chị đồng nghiệp giữa hành lang vắng người rằng: Chắc là chồng bà có bồ thiệt rồi nên bà mới nằm chiêm bao như vậy. Bồ lần này có khi đúng là thứ dữ. Nó như thể con mèo có gai. Bà không cẩn thận là nó đâm nát đời bà chứ chẳng chơi đâu…Chị không muốn nghĩ xa xôi. Bồ của chồng và một con mèo đầy gai, hai món ấy liệu có liên quan gì? Chẳng qua, lòng chị day dứt khi phải nói dối bé Tép rằng mẹ đã cho con mèo để người khác nuôi rồi. Con bé muộn phiền hỏi mãi.

Làm sao xem phim có thể kể thật với con về cái hành trình kinh khủng hôm ấy. Chị càng không dám nghĩ đến việc liệu con mèo sẽ sống nổi mấy hôm ở cái mảnh đất mà đến con người còn phải vội vàng, vất vả để mà tồn tại đường hoàng này.Ngọc tự hỏi rồi tự trả lời. Hãy biết chờ đợi. Và tưởng tượng. Thỉnh thoảng Ngọc lại thì thầm một mình như đang trò chuyện với Khang khi rảo bước giữa hai bờ cỏ dại: Bên ấy có gì lạ không anh? Sắp thu rồi. Trời mát và lá cây đang chuyển màu Anh có định lên núi để vẽ không? Tôi sẽ không kêu một người xe ôm nào khác. Tôi không chịu được cái cảnh người xe ôm sức yếu, khệ nệ rinh hai thùng thanh long, hoang mang chở qua các ngã tư đèn đỏ trong dòng xe cộ đông đúc.

Con bé có vài bức tranh được treo trong phòng triển lãm. Đưa phim chi gai toi mắt nhìn về phía tranh của con, tôi thấy một cô gái đứng lặng trước một bức vẽ hình những cánh bướm đỏ đang bay về phía mặt trời. Tôi từng hỏi vì sao con tô cánh bướm màu đỏ. Rồi thời gian lặng lẽ trôi Câu hát ấy lúc nào cũng đúng. Với bất cứ lứa đôi nào. Huống gì một đôi lứa chẳng phải là đôi lứa, lại ở cách xa nhau cả một đại dương. Dân gian có câu xa mặt cách lòng đúng còn hơn cả tử vi, bói toán. Có lẽ những nhớ nhung nếu có cũng đã phai đi khá nhiều. Có lẽ vì khoảng cách. Có lẽ vì những mối quan hệ khác Rất nhiều có lẽ khiến Khang mỗi ngày mỗi giật lùi và Ngọc mỗi ngày mỗi đứng im. Cô không còn bồng bột và xốc nổi để tự phơi mở cảm xúc của mình ra nữa. Cô giấu đi, rất khéo. Anh cũng thản nhiên dần. Hoặc cố thản nhiên.Giữa hai người giờ đây là những ký ức tuyệt đẹp. Và dịu dàng. Liệu họ sẽ còn có những khoảnh khắc lung linh như trước kia không? Loảng xoảng. Trong đêm khuya tiếng chuyển động trên mái tôn vang lên mồn một. Chị choàng tỉnh, vã người vì lạnh. Rồi chị cũng thiếp đi, tôi ngắm nhìn chị. Chị đẹp, nhưng đã hốc hác đi nhiều. Chị cần được chăm sóc, nhưng tôi thì không có cái quyền đó. Tôi không được xen vào cuộc sống của chị.