Bột bánh khi hấp chín thì dậy thơm, mùi thơm phim dinh menh độc nhất vô nhị không lẫn vào đâu. Hỗn hợp của trứng, đường, bột khoai và cả chút dầu béo tráng khuôn bỗng hóa nên điều kỳ diệu.Mà không riêng mùi, vị bánh thuẫn cũng kỳ diệu không kém. Cô hạnh phúc ngả đầu vào vai anh, không phân vân, không đắn đo, chỉ còn tình yêu của anh nồng nàn trong tim.Giờ thì tất cả kết thúc. Con bé cần cô nhưng nó cần mẹ nó hơn. Nhan sắc của Mộc vừa xinh vừa đẹp, vừa tề gia, vén khéo. Xinh và không xinh, đàn bà chúng ta có mấy ai sung sướng trong cõi này không nhỉ, cũng còn do cách nghĩ và quan niệm của mỗi người nhận ra chính mình mà thôi. Hình ảnh của Nam nhẹ nhàng từng chút một xâm chiếm My. Nhưng My vẫn hoang mang hay là tại My day dứt vì một điều chưa từng nói. My không biết nữa. My muốn cưới Nam, muốn làm cô dâu của anh một cách trọn vẹn nhất.

Bởi vậy xem phim trước khi cưới, cô quyết định tìm Vũ. Cô nói với Nam muốn đi du lịch để giải tỏa căng thẳng trước ngày cưới. Nam muốn đi cùng nhưng My nói cô muốn yên tĩnh một mình, tận hưởng nốt cảm giác độc thân trước khi bước vào cuộc sống gia đình. Nhìn vào mắt Nam, My biết, Nam hiểu cô muốn đi đâu. Cái ơn anh bỏ tiền cứu gia đình cô qua cơn hoạn nạn Tuyền vẫn chưa quên. Ngày về làm vợ anh, người có lần cô gọi bằng chú vì sự chênh lệch mười bảy tuổi, cô từng nói thẳng, đó là sự trả ơn trả nghĩa, em sẽ thay người vợ vắn số nuôi bé Khả nên người và sẽ ra đi khi tìm được tình yêu mới. Tuấn gật đầu chấp nhận, bởi anh nghĩ lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Một khi đã là vợ chồng ăn đời ở kiếp, sự ngọt ngào, lo lắng của anh sẽ làm nảy sinh tình cảm và chuyện đâu cũng vào đấy cả thôi.Tuấn đã lầm. Sự gần gũi chiếu giường, chung đụng mâm chén vẫn không lay chuyển được trái tim của Tuyền. Nó vẫn trơ trơ như ngày cô bước vào nhà và Khả đưa mắt ngó với cái nhìn lạ lẫm. Khi mang thai Quân, cảm giác ái ân trong Tuyền cũng nguội lạnh dần.

Chắc chắn mùi bánh thuẫn. Với nó, không mùi gì có thể sánh dinh menh cùng mùi bánh thuẫn. Căng mũi hít hít. Nuốt nước miếng ừng ực. Anh vượt biên. Sau cả tuần lênh đênh trên biển. Đói, khát, mệt lả người, ranh giới giữa sự sống và cái chết mỏng manh như hơi thở, chỉ cần cơn gió nhẹ thổi qua là trăm người sẽ thành những linh hồn xấu số giữa trùng dương sóng dữ. Tất cả chỉ biết phó mặc số phận cho trời. Và trời không phụ lòng người, tàu của anh được một tàu chở hàng cứu thoát. Mất hơn hai năm sống trong trại tị nạn ở Hồng Kông, anh sang Mỹ, lang bạt từ Tây sang Đông, Nam xuống Bắc, từ California tới Minnesota, rồi Texas, Maryland, Wyoming, Vermont và cuối cùng dừng lại ở Philadelphia.Cuộc hành trình hai mươi năm đăng đẵng được anh gói gọn trong một ngày. Tuyền say mê theo bước chân anh trên những ngả đường Mỹ quốc, thót tim theo cuộc sống nổi trôi, rày đây mai đó và cười hạnh phúc trước sự thành đạt của anh. Mạnh đã trải qua vài mối tình với các cô gái Việt, Mỹ, Phi, rồi cũng một mình đơn lẻ. Cách đây hai năm, trong một lần sang California thăm người quen, anh gặp người bạn cũ. Gá nghĩa, sinh được một thằng bé kháu khỉnh, chứ chẳng hôn thú gì cho mệt.Lâu rồi, lâu lắm rồi, hình như từ ngày ba đổ bệnh nó chưa biết đến mùi bánh thuẫn. Cái mùi rất đặc trưng của bột khoai hạ (huỳnh tinh) đánh dậy cùng đường trắng, trứng (gà hoặc vịt) rồi đổ hấp khuôn.