Vì em tin nếu là của nhau chắc chắn sẽ quay về. Khoảng cách đôi khi sẽ là câu trả lời rõ ràng nhất cho mối quan hệ của chúng ta.
Anh và em, mỗi người chúng ta hãy đi du lịch cũng với tình yêu của mình nhé. Để nhận ra có phải chúng ta phim giot nuoc mat muon mang đã hết yêu nhau hay không, chỉ đơn giản là hết yêu thôi, chưa bao giờ là sự phản bội đúng không anh Có lẽ mọi thứ cứ xảy ra như nó vốn phải thế. Em chậc lưỡi nói với mình rằng. Ừ thì biết đâu đấy yêu chỉ đơn giản là như thế, nhưng phải chăng vì mọi thứ đều tự nhiên mà đến, vậy nên con người ta cũng hững hờ mà gĩư lấy. Đôi lúc em không tìm thấy đâu là nơi mình đang đứng. Em thấy mình như cái bóng vật vờ bên lề cụôc sống của ai đó. Vui tay thì kéo sát lại gần, khi không muốn sẽ đựơc chau chuốt đặt về vị trí bên lề ấy. Một vị trí mà không biết tiến lên hay lùi lại. Em đựơc mặc định để mạnh mẽ lên Thì ra em cũng chẳng tuỵêt vời chút nào nếu không muốn nói là có chút tệ hại. Chẳng mạnh mẽ hay lí trí đựơc như mong chờ Yêu mà! Nếu yêu mà con người ta còn lí trí đựơc nhiều như vậy thì có lẽ chưa phải là yêu. Em tự cho mình cái định nghĩa vô căn cứ ấy.

Bởi lẽ xem phim em luôn cho rằng yêu là lúc mọi đìêu đều có lí lẽ riêng của nó. Không phải anh cứ nói một là một, hai là hai. Hay chăng ghét là ghét, và ngay cả khi nhớ cũng sẽ chẳng đơn thuần là một nỗi niềm nữa. Chỉ là sẽ có những lúc cứ nhớ như chưa từng đựơc gặp trong cụôc đời này, quan tâm như lo sợ không còn thời gian nữa. Gấp gáp mà gĩư lấy mọi đìêu. Đó mới là lúc con người ta yêu. Liệu chăng là như vậy? Yêu để thấy mịt mờ cả trong suy nghĩ lẫn lối đi. Với một số điều có thể anh đã đắn đo cân nhắc cả tháng trời, nhưng khi thực sự đối mặt anh vẫn cứ cương quyết mà làm theo tình cảm của mình Đó mới thực sự là lúc anh biết tình yêu trong anh lớn thế nào Đôi khi em tự hỏi, phải chăng tình yêu là thứ chất chứa nhìêu chóng vánh, để rồi đến mức không phải ai cũng sẵn lòng tòan tâm toàn ý mà yêu thương Lại là cái hụt hẫng không gọi mà đến!
Em thèm những lúc đựơc quan tâm nhẹ nhàng, thèm giot nuoc mat muon mang cái cảm giác người ta chủ động đến cạnh em, để cái cảm giác thấp thỏm rằng hình như em đang một mình sẽ tự biết mà rời đi Em thèm cả những buổi hẹn như đặt chuông báo thức, rồi như đứa trẻ chờ chờ mong mong tới cuối tuần dắt tay nhau đi dạo tìm cái nắng đầu thu. Quyết định thế nào đây khi hai con tim vẫn bên nhau nhưng nhịp đập ngày càng lỗi. Cứ ngỡ, chỉ có những thứ không biết trân trọng thì sẽ mất đi…Vậy mà có những thứ em trân trọng rất rất nhiều lại không thể nào giữ được. Cứ ngỡ trong tình yêu mỗi người vẫn cần có một cuộc sống riêng, chỉ cần chạm tay nhau và thấy bên cạnh mình còn có người tha thiết vậy là đủ. Em đã sai khi chẳng quá thờ ơ với tình yêu của mình. Cây muốn sống thì phải được tưới nước đầy đủ. Có lẽ em chỉ chăm chỉ bắt sâu mà quên tưới nước cho tình yêu của mình.Chúng ta tạm xa nhau thời gian sẽ là lựa chọn tốt nhất.