Chao ơi, bạt ngàn thông hai lá và ba lá cao hoang hoải đan kín các bờ dốc hoặc chơ vơ tản ra dọc lối đi.
Một mùi hanh hanh giống mùi đất phim tran do bat quai vào những ngày có giông phả ra trong không gian. Những chao lá thông non nhuốt tung hình chóp ánh sáng trắng lên trời, màu trắng rỡ đọng trong lá xối xuống, tỏa khói và hòa quyện trong màu rêu lạnh của lá già. Chẳng biết những cụm hơi trắng lờ lờ bay khêu gợi trước mặt tôi là mây hay là sương? Tôi nghịch ngợm dang tay quơ một nắm và cảm nhận được sự mát lạnh, tan chảy mơn trớn trên làn da. Thi thoảng chân tôi bước thon thót, e chẹt vỡ mấy cụm mây quá đẹp.Tốp du khách trước mặt tôi thoắt gần rồi thoắt xa, càng lúc càng vợi đi. Họ đã ngồi nghỉ bớt đâu đó trên sườn dốc. Hướng dẫn viên đã dặn cứ chinh phục độ cao theo ý thích và khả năng, nhớ dành sức lại cho lượt xuống.Tôi đã leo núi được một đỗi khá xa, ban đầu còn hăng, sau người cứ nóng dần lên, hai chân nặng trĩu như được đúc bằng chì. Mỗi ghềnh đá tôi băng qua đều chêu vêu trong không gian và thời gian để khẳng định cái cá tính của mình. Nắng đậm lên, nhấc bổng từng quả cầu mù sương ném chúng bồng bềnh trong lòng chảo thung lũng.Tôi ngồi phệt xuống gờ đá màu khói. Từ bên dưới, một bóng người lầm lũi nhô lên sau rặng thông.

Cuối cùng, sau một vài giằng xem phim co quyết liệt, tôi đã đẩy được bà ra xa, rồi phóng ra cửa thoát thân. Khi đã đến đầu con hẻm, tôi vẫn còn như nghe thấy tiếng bà vừa gào thét vừa gầm gừ bằng một thứ âm thanh rờn rợn từ sâu trong cổ họng...Ban mai. Núi Lang Bian đứng uy dũng trong nắng sớm. Gió buốt làm tay tôi run cầm cập, còn chóp mũi, sờ vào tựa một hòn cuội lạnh giá nằm giữa mặt. Quả là một buổi sáng xám rét, một buổi sáng của sức mạnh nội tâm.Nhân được nghỉ học, tôi và Toàn, bạn cùng lớp cao đẳng, quyết định tham quan Lang Bian. Bọn tôi đăng ký tour ở công ty du lịch KaSa. Nhưng thật xúi quẩy, đã xề tới tận chân núi, Toàn lại bị trật gân chân, có xe ủi cũng chẳng chịu leo trèo. Cậu cù rủ ngồi nghỉ ở xã Lát – bản người dân tộc – chờ tôi xuống. Tôi đành vượt núi với tốp du khách lạ của công ty KaSa.Nhìn từ trên cao, xã Lát với các nóc gia không khác chi mấy hộp đồ chơi đo đỏ bằng thiếc bị trẻ con trây cát lên nom luôm nhuôm, còn thung lũng và các thửa ruộng bậc thang giống những mảng vá xanh của chiếc mền khổng lồ đan bằng cây lá và sương.

Tôi cho tran do bat quai rằng chẳng có gì khó hiểu trong chuyện này và không những chẳng cần phải đề phòng mà còn rất đáng để nhận được sự cảm thông và ủng hộ. Có lẽ những kẻ đồng nghiệp rỗi rãi kia đã quá nhẫn tâm khi tạo ra một thứ hồ nghi đầy ác ý như vậy về bà. Bất giác tôi cảm thấy thương mến người đàn bà cô độc có phần tội nghiệp này.Câu chuyện chỉ có vậy cho đến lúc tôi đứng lên chuẩn bị ra về. Tôi để mặc cho bà cầm lấy đôi bàn tay tôi lắc lắc như một kiểu cảm ơn, rồi bà nâng nó lên nhẹ nhàng với một niềm xúc động nào đó vừa dâng trào. Sau đó, bỗng nhiên bà ôm chặt lấy tôi rồi oà khóc nức nở. Bà gục vào ngực tôi, và tôi bắt đầu cảm nhận được những dòng nước mắt nóng hổi đang chảy dài xuống vùng bụng. Cho đến lúc ấy, tôi vẫn đứng yên như một cử chỉ cảm thông mà tôi nghĩ chẳng có gì nên tội. Rồi bằng những động tác đột ngột, bà vừa ngẩng đầu lên nhìn tôi với đôi mắt đỏ ngầu dữ tợn, vừa bắt đầu cào cấu mạnh vào ngực tôi với mười móng vuốt sắc lẻm. Khi tôi hiểu ra và cố sức kìm giữ đôi tay bà thì tấm áo tôi đã bị xé nát còn ngực thì đã rướm máu đau đến buốt người.