Em có là người quan trọng với anh không? Chúng ta đều thức khuya nhưng em sẽ dậy muộn hơn anh.
Buổi sáng mở mắt dậy em sẽ phim tran do bat quai xoay qua ôm con mèo của chúng mình và cố ngủ nướng thêm một chút, vặn vẹo thật lâu cho tới khi anh mở cửa mang bữa sáng đã chuẩn bị sẵn vào ăn cùng với em. Em thử trả lời xem, nếu em không quan trọng thì khi hay tin em buồn, em đau ốm anh đâu lo sốt vó lên, đâu phải tốn hàng tiếng đồng hồ gọi điện nói chuyện cho em vui, nhắc em uống thuốc? Lúc đang ăn điểm tâm, thì cha lại không để yên cho con ăn, mà phải tìm kiếm khuyết điểm của con, bắt con nghe thêm những lời phê bình khác như: Giờ đây chỉ là màn đêm dày đặc những đám mây đen, những tiếng mưa gió dập vùi, tiếng sấm giật theo tia sáng xé ngang cuộc đời cô. Không! Cô đã không muốn tin đó là sự thật, rằng Nam người yêu cô không phải là người như vậy. Tôi lẳng lặng đứng lên, gọi phục vụ tính tiền hai ly thức uống rồi ra về, mặc cho anh ngạc nhiên nhìn tôi. Nhưng tôi không dám chắc trong ánh mắt đó hoàn toàn là sự ngạc nhiên, biết đâu nó có pha trách móc. À, bữa sáng anh làm đơn giản thôi nhưng luôn thơm phức mùi bánh mì do chính tay anh nướng, và món ốp-la anh cố đổ trứng cho thật đẹp. Mình sẽ ăn sáng trên nền nhạc gì nhỉ? Một bài do anh sáng tác nhé.

Tôi thầm cám ơn anh lơ xe đã xếp tôi ngồi băng xem phim ghế nàỵ Ngồi cạnh người con gái đẹp. Anh sẽ ngồi bên chiếc dương cầm của anh, hí hoáy viết lên cuốn sổ tay những giai điệu anh mới nghĩ ra, ghi rồi lại xóa, cứ gạch gạch viết viết thế rồi chút xíu nữa là anh đã có một bản nhạc mới, về mùa Thu của chúng ta, về con mèo ngủ quên trên bậu cửa, về cơn gió tháng Tám, về Hà Nội trong tiềm thức của cả hai. Ngày ấy, cô là cán bộ chuyên trách trong một cơ quan. Giọng nói dịu dàng, từ tốn cộng với vẻ đẹp mang hương sắc đồng quê, dáng vóc cao ráo nhanh nhẹn, trông cô đẹp dịu dàng, đoan trang, hiền hậu mà trí thức. Nhưng ẩn trong thân hình mảnh mai ấy là một cô gái có nghị lực, có cá tính và bản lĩnh Nhiều người bảo đó là sự kết hợp hài hòa giữa vẻ đẹp cổ điển và vẻ đẹp hiện đại. Cha rất hối hận và không còn tâm trí để đọc báo nữa.
Nhưng nếu tình yêu tran do bat quai thăng hoa vì những điều vụn vặt như thế thì không biết trên đời này mấy ai đi đến được tận cùng tình yêu. Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ thì xe bắt đầu rời bánh. Mọi âm thanh rung lên. Như tâm hồn tôi đang rung lên những cảm xúc nôn nóng mau mau về quê ăn Tết. Xe chạy bon bon. Ngồi bên cô gái mới quen, tôi rút một điếu thuốc gắn trên môị Đó là thói quen giữ bình tĩnh của tôi khi nói chuyện với một người lạ. Tôi nói: Bởi cuộc đời có rất nhiều lo toan phiền toái, tình yêu lại có vô vàn điều rối rắm không ai lường trước được. Buổi sáng, lúc con đang mặc quần áo chuẩn bị đi học, cha đã giận dữ, đã la rầy con chỉ vì con rửa mặt không sạch, đã mắng con chỉ vì con chưa đánh bóng đôi giày, rồi cha nghiêm khắc dạy bài học ngăn nắp khi con không sắp xếp đồ đạc gọn gàng và để rơi rớt lung tung trên sàn nhà. Dù biết là con đang ngủ, nhưng sự cắn rứt, cảm giác bất an của một người có tội. Câu chuyện dài ra theo những lúc đến giảng đường, về nhà, ngồi vào bàn ăn, bữa trưa một mình, những món ăn từ rau đến thịt, đến cả chiếc đĩa đựng những quả táo, chiếc găng tay lấy đồ nướng trong lò của cô giúp việc tên Hoài, Thế cũng tốt, nhưng anh không nhận ra rằng đứa trẻ rồi cũng phải trưởng thành. Nó thích chạy trên đôi chân của nó thay vì được anh dắt đi hay bồng bế như hồi bé. Và rồi tôi đã chọn cho mình cách kết thúc sự chật chội tù túng đó. Tôi cần là chính tôi chương trình tivi lúc ba giờ chiều, chiếc áo dài cô biên tập viên mặc, bản nhạc đàn bên dương cầm đứt đoạn bởi cơn mưa, và mùi mưa lạnh giá tràn căn phòng.